Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-04-15 11:51:17
Lượt xem: 1,147

Lửa lớn phát ra từ chùa Hồng Ân, ước chừng cháy đủ ba ngày ba đêm mới dập tắt.

 

Mấy gia tộc lớn sau lưng đấu đá với nhau, hiển nhiên không phải gia tộc hạ đẳng như Nam gia có thể hòa nhập, vì thế sau khi thế lửa vừa lui, A cha của ta liền nghe tiếng gió, đặc biệt tới chân núi đón chúng ta.

 

Xe ngựa Nam gia chỉnh tề đợi xuất phát, đang định đi dọc theo con đường rộng, lại bỗng nhiên bị hơn mười giáp sĩ ngăn lại.

 

A cha của ta ngồi trước xe, thấp thỏm thò nửa đầu ra: "Xin hỏi, chư vị dũng sĩ đến đây có chuyện gì?"

 

"Lang quân nhà ta có lời muốn nói."

 

"Lang quân nhà ngươi?"

 

Đang nói, một đội  xe chỉnh tề đi từ phía sau tới, tất cả đều có mái vàng chóp đen, bốn phía có sợi ngang rũ xuống, ngựa kéo xe đều là ngựa trắng bốn chân, này ngay cả tướng quân ở Đại Nghiệp này cũng chưa hẳn đã có một con "Mây đen che tuyết", nhưng lại dùng để kéo xe cho quý nhân!

 

Một ngón tay trắng khẽ vén màn xe, người trong xe chỉ lộ ra đường cong quai hàm đẹp đẽ, giọng nói dễ nghe: "Lang gia Vương Dư, đặc biệt mời Nam đại nhân nói chuyện."

 

Trên mỗi càng xe của đối phương đều có gia huy, A cha của ta đương nhiên cũng nhìn thấy rồi, nhất thời vừa mừng vừa lo: "Lang, lang quân mời nói."

 

"Ta thường nghe cha mẹ vì yêu thương con cái, tất sẽ suy tính sâu xa, nhưng nếu vì mưu cầu con đường làm quan mà bán con mình tới nhà cao cửa rộng, vậy có khác gì cầm thú cơ chứ."

 

"Nam đại nhân nghĩ thế nào?"

 

Giọng nói như tiếng nhạc, ám chỉ xa xôi, cho dù ta và Nam phu nhân ngồi phía sau xe cũng nghe thấy rõ ràng rành mạch, càng huống chi Nam đại nhân gần ngay gang tấc chứ?

 

Lời còn chưa dứt, liền thấy cha già kia của ta mặt đỏ tai hồng, liên tục vâng dạ.

 

"Đúng, đúng, đúng."

 

Vương Dư chưa từng nhúng tay vào chuyện của gia tộc khác, đây đã là đòn gõ cực kỳ nghiêm trọng!

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Lại nhìn Nam phu nhân ngồi đối diện ta, sắc mặt cũng đã tái nhợt, môi run rẩy, đôi tay vặn khăn lộ rõ gân xanh.

 

Lòng bàn chân đau đớn giống như lửa đốt kia của ta, bỗng nhiên không còn khó mà chịu đựng như vậy nữa.

 _______________

Sau khi về nhà, Nam phu nhân quả nhiên không nhắc đến chuyện Thái Thú ba quận kia nữa, mà khua chiêng gõ trống xem mắt cho Nam Cẩm Tú.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-8.html.]

Tuy rằng bà ta hết sức sùng bái Hoàn ngũ lang, thế nhưng Nam Cẩm Tú một khóc hai nháo ba thắt cổ cương quyết không gả, bà ta đành phải tìm đối tượng vừa ý của gia tộc khác.

 

Cha mẹ yêu con, tất suy tính sâu xa, lời này quả không sai.

 

Đến phiên Nam Cẩm Tú xuất giá, Nam phu nhân không chỉ yêu cầu đối phương là con trai trưởng, còn yêu cầu mẫu thân đối phương tính tình phải độ lượng, sợ con gái gả qua đó sẽ bị giày vò.

 

Nếu tiểu nương của ta còn sống, cũng sẽ vì ta mà trù tính như thế............

 

Tuy bản thân bà cũng là thiếp, có giúp cũng không giúp được gì.

 

Có một ngày, khuôn mặt vẫn luôn ỉu xìu của Nam phu nhân từ lúc ở chùa Hồng Ân về cuối cùng cũng hồi xuân, còn sai Tiểu Mai đi mua không ít hoa quả, nói muốn chiêu đãi quý nhân đường xa đến.

 

Thì ra là dòng bên Viên thị của quận Trần đi ngang qua Trừ Châu, con trai trưởng năm nay vừa tròn mười bảy, mẫu thân hắn đang tìm trưởng nữ thế gia phù hợp khắp nơi, vừa thấy Nam Cẩm Tú liền yêu thích, lập tức đuổi đến Nam gia hạ sính lễ.

 

Viên thị quận Trần chính là danh gia vọng tộc, mặc dù là dòng bên cũng coi như Nam gia trèo cao rồi.

 

Nam phu nhân vui mừng khôn xiết, đặt một chiếc bình phong ở trong phòng khách, để nữ nhi có thể cách lụa mỏng nhìn một cái, mà Nam Cẩm Tú trong lòng thấp thỏm, liền cứng rắn lôi kéo ta và Tiểu Mai cùng đi.

 

Vị Trần gia tử này so với Hoàn ngũ lang bẩn thỉu, tất nhiên tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể coi là mỹ mạo.

 

Chỉ là thân là nam tử, lại cạo mặt thoa phấn, trên môi còn tô son, ăn diện so với nữ lang bình thường còn tinh xảo hơn, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

 

Nam Cẩm Tú hỏi ý kiến của ta, ta cũng trả lời qua loa giống như mấy lần trước.

 

"Rất tốt, rất tốt."

 

Nhưng Tiểu Mai bên cạnh ta lại không nhịn được: "Trần lang quân, hắn, phấn trên mặt hắn có thể nặng một cân.............."

 

Lời còn chưa dứt liền bị ta dẫm một cước, vội vàng bổ sung: "Này, thoa phấn tô son này vốn rất thịnh hành, cũng không có gì ghê gớm cả."

 

Nam Cẩm Tú nghe vậy, một đôi mắt chua xót liếc ta, hình như có ai oán vô hạn: "Nếu có thể làm thiếp của Vương lang quân, ai muốn làm vợ Trần lang quân chứ?"

 

Ta: "........................"

 

Ở trong mắt bọn họ, ta và Vương Dư ở cùng nhau một đêm, e là đã xảy ra quan hệ nào đó không thể nói.

 

Cũng vì tầng quan hệ này, phụ thân và Nam phu nhân vẫn chưa quở trách ta, ngược lại còn coi ta như không thấy, mặc ta ngày ngày lang thang trong viện phủ, một thời gian dài cũng không nhắc đến việc gả ta đi nữa.

Loading...