Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-04-20 00:40:44
Lượt xem: 1,325

Trải qua mấy tháng bôn ba, chúng ta cuối cùng cũng tới Lạc Thành, vừa vào cổng thành, lại thấy con đường phía trước đông nghịt, xe ngựa nhốn nháo, một người đầu đeo tua đỏ, thân khoác giáp nặng, dẫn ngựa đi tới, giương giọng kêu gọi Vương Dư:

 

"Long tương tướng quân Mộ Dung Thùy, đặc biệt tới đón Vương lang quân!"

 

Thấy hành vi của đối phương, giống như không có hiềm khích lúc trước vậy, ý tứ chủ động cầu hòa.

 

Vương Dư còn chưa trả lời, liền nghe thấy trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng:

 

"Mộ Dung Thùy! Hắn còn có mặt mũi đến?"

 

"Người này hại con rơi vào bẫy rập của Hồ Yết, suýt nữa c.h.ế.t trong lửa lớn, Dư nhi, đợi con vào triều đình, nhất định phải xin thánh nhân ban c.h.ế.t cho hắn!"

 

Vương Dư nghe vậy, từ chối cho ý kiến, lại hỏi ta: "Tần Tần, nàng thấy thế nào?"

 

Ta nhìn sắc mặt của Trưởng công chúa, lại nhìn ánh mắt mong đợi của Vương Dư, cuối cùng vẫn nói ra cách nghĩ của mình.

 

"Hồ Yết đối với Nghiệp Bắc như hổ rình mồi, đều biết Mộ Dung Thùy có tài luyện binh, là ác binh cũng được, nếu lang quân khống chế được người này thích đáng, nhất định có thể củng cố triều đình, một mũi tên trả thù, sao so được với trăm năm ngủ ngon?"

 

Vương Dư vui sướng cười, sau đó liền xốc mành xe lên, xuống xe ngựa, trực tiếp đi cùng Mộ Dung Thùy.

 

Ta thấy hắn xuống rồi, chỉ còn mình ta đối diện với khuôn mặt trầm như nước của trưởng công chúa, nhất thời đứng ngồi không yên, giống như dưới m.ô.n.g có kim châm vậy.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Trưởng công chúa hừ nhẹ một tiếng, nhìn ánh mắt ta, bỗng nhiên không còn lãnh đạm như trước nữa.

 

"Ngồi yên, ta còn có thể ăn thịt ngươi sao?"

 

Ta liên tục vâng dạ: "Vâng, tiểu quân."

 

Trưởng công chúa thấy ta ngoan ngoãn vâng lời, muốn nói chút gì đó, lại nhịn xuống, chuyển đề tài.

 

"Ngươi là một cô nương thông minh, nếu Dư nhi đã yêu ngươi sâu đậm, ta cũng không muốn dùng gậy đánh uyên ương nữa, trở về ngươi tìm Tạ nhị phu nhân, bảo bà ta bắt tay chuẩn bị đồ cưới cho ngươi đi."

 

Ta vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ mình nghe nhầm rồi.

 

"Tiểu, tiểu quân, ý của người là?"

 

Bà ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, mà nghiêm túc nhắc nhở: "Chỉ là ngươi làm phu nhân Vương gia ta, không chỉ giúp phu chủ phân ưu, còn phải khai chi tán diệp, càng nhiều càng tốt."

 

Khai, khai chi tán diệp?

 

Ta trợn mắt há mồm: "Này, vẫn chủ yếu là xem ý của Vương lang.............."

 

"Hừ, lúc ở Trần Quận nó còn thúc giục ta, nói nếu không sớm thành hôn, chỉ sợ ta năm sau dưới gối vẫn trống không."

 

Trưởng công chúa nói xong, hận đến nghiến răng: "Thôi được, nhiều năm như vậy nó chỉ chấp nhận mình ngươi, cũng chỉ có thể như thế, tóm lại, ngươi nghe hiểu ý của ta, sau này phải ra roi thúc ngựa, càng nhiều càng tốt, biết chưa?"

 

Nghe vậy, ta cảm thấy áp lực như núi, cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.

 

_________

Trưởng công chúa đoán không sai, Vương Dư lần này vào cung, không chỉ mang đến sắc lệnh phong ta làm Hương Quân, còn mang đến một đạo thánh chỉ ban hôn.

 

Thánh chỉ này vừa ra, thế gia to nhỏ lâm vào rối loạn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-45.html.]

 

Mọi người đều nói, chưa bao giờ nghe nói Tạ nhị phu nhân có con gái, thẳng đến khi người Tạ gia ra mặt làm chứng, nói rõ trong nhà có con gái út thân thể yếu ớt, vẫn luôn che chở trong phật đường, mãi đến khi cập kê mới mang về Lạc Thành, cũng coi như thanh mai trúc mã của Vương tam lang, cảm tình rất tốt.

 

Lời đồn liên quan đến việc hai nhà Vương Tạ liên hôn nổi lên bốn phía, chưa được bao lâu, lại vì phong ba chuyện tuyển chọn tân đế mà biến mất, dần dần không còn ai nhắc đến nữa.

 

Khoảng cách đến hôn kỳ ngày càng gần, sau khi Tạ nhị phu nhân tặng đồ cưới đến, không biết từ đâu đưa đến một bàn nữ trang.

 

Trên dưới hai tầng, đều là hoa thắng bảo trâm lưu hành nhất hiện nay, mở tầng cuối cùng ra, bên trong là một bộ giá y đỏ tươi rực rỡ, từ vạt áo đến tay áo, thêu đầy trăm con nghìn cháu.

 

Ta cầm giá y xa hoa kia, chỉ thấy đầu lưỡi như thắt lại, căn bản không nói lên lời.

 

"Chà, hôm nay không làm chuột nước nữa rồi à?"

 

Thấy ta vẻ mặt hoảng hốt, Vương Dư ở bên nhắc nhở: "Này đều là Trưởng công chúa thêm trang."

 

Giờ này khắc này, trong lòng ta cực kỳ phức tạp, khó có thể dùng lời biểu đạt, cất kỹ giá y, liền bị Vương Dư dẫn tới trước mặt trưởng công chúa, cung cung kính kính bái lễ: "Tạ tiểu quân."

 

Lời vừa thốt ra, lại bị hắn huých một cái, vội vàng sửa miệng: "Tạ trưởng công chúa."

 

Người bên cạnh nghe vậy hừ một tiếng, hai ngón tay véo thịt bên hông ta, môi ta run run: "Tạ, tạ mẫu thân."

 

Lần này, cuối cùng cũng đúng rồi.

 

Trưởng công chúa tất nhiên là mỉm cười cam chịu.

 

Có lẽ là vì Vương Dư nhiều lần ngay mặt bà hỏi ta chính kiến, bà ấy dần dần thay đổi cách nhìn về ta, giá y này thể hiện bà ấy tán thành ta thêm một bước.

 

Trở về phòng nhỏ của ta, ta đỡ eo tủi thân: "Chàng véo ta làm gì?"

 

Vương Dư thấy ta mắt rưng rưng lệ, vội vàng duỗi tay xoa chỗ đau cho ta: "Lang quân xoa bóp cho nàng."

 

Chỉ là xoa rồi xoa, tay lại dần dần đổi vị trí.

 

Ánh trăng ngoài cửa sổ như biển, tiếng châu chấu tinh tế, gió xoay chiều tạo thành những đợt sóng nhỏ, chúng ta chóp mũi chạm nhau, giống như chưa bao giờ thân mật vậy, giống như đôi chim không thể tách rời.

 

Đối phương y phục hơi mở, hai xương quai xanh giống như núi xa, khiến ta đắm chìm trong đó, lưu luyến không thôi.

 

"Lang quân để ta nhìn nhiều thêm vài cái đi."

 

"Vì sao?"

 

"Phải biết là hôm nay nhìn thấy, ngày mai chưa chắc có thể nhìn thấy."

 

"Nói lời ngốc nghếch gì vậy."

 

Đối phương phản đối cười giễu một tiếng, đứng dậy thổi tắt đèn, tóc lạnh quấn quanh ta, từng sợi nhè nhẹ, giống như nhu tình trăm năm không tiêu tan.'

 

"Lang quân để nàng ngày ngày nhìn ngắm."

 

Đèn tắt rồi, ánh trăng lại xuyên qua khe cửa, như nước chảy ra, có nửa tia để lọt đến bên giường, càng giống như lụa.

 

Gió xuân ủ say núi sông, ánh trăng này, cuối cùng cũng rơi vào lòng ta.

 

____End_____

Loading...