Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-04-20 00:38:56
Lượt xem: 1,079
Phụ thân Vương Dư từ Lạc Thành tới Trần Quận, xuống ngựa ngay cả miếng nước cũng không uống, liền gọi con trai tới tiền thính nói chuyện.
Ta đi phía sau Vương Dư, vì búi tóc quá cao, thiếu chút nữa không bước qua nổi bậc cửa.
Tướng mạo Vương Dư giống cha Vương Thuật hắn, để một bộ râu đẹp, thấy ta nhắm mắt theo sau, vẻ mặt không vui: "Nữ nhân này là người nào?"
Vương Dư bảo ta ngồi bên cạnh hắn, chân thành giới thiệu: "A Cha, nàng là người bên cạnh con."
Vương Thuật gật đầu, vẻ mặt vui mừng: "Rất tốt, con ta cuối cùng cũng thông suốt rồi."
Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Vương Thuật lập tức không nhìn ta nữa, bắt đầu nói chuyện xây dựng hoàng cung, tân đế tuyển tú, công việc chuyển đài tế trời với Vương Dư, mà Vương Dư hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, đem các việc cụ thể sắp xếp từng cái một, dẫn chứng đầy đủ, trật tự rõ ràng, khiến cho Vương Thuật liên tục gật đầu.
"Con ta vẫn nên sớm đến Lạc Thành, hoàng đế tuổi nhỏ, Mộ Dung Thùy có nhiều cử chỉ đi quá giới hạn, vẫn cần con theo bên cạnh cản trở."
Vương Dư chỉ vào ta: "Chỉ đáng tiếc chân của Tần Tần bị thương chưa khỏi, đợi qua mấy ngày nữa, nàng khỏe hẳn rồi, chúng con sẽ lập tức lên đường."
Vương Thuật nghe hắn nói như vậy, lúc này mới đảo mắt nhìn ta, một tay vuốt râu: "Không tồi, nàng này tướng mạo không tầm thường, ánh mắt trong sạch, là con gái nhà ai?"
Vương Dư vẻ mặt như thường: "Là con gái út của Tạ nhị phu nhân."
Thấy hắn nói dối ngay tại chỗ, trưởng công chúa không ngồi yên nổi nữa rồi, giận dữ ra mặt: "Vương Dư!"
Vương Thuật thấy bà ấy kích động như thế, có chút buồn bực: "Lần này chuyển nhà tới Lạc Thành xong, con ta lập tức đứng hàng tam công, chỉ là nạp một nữ tử, có gì không thể?"
Trưởng công chúa liên tục đập bàn, vô cùng tức giận: "Không phải nạp thiếp, nó muốn cưới làm vợ! làm vợ!"
Vương Thuật lúc này mới gật đầu: "Ồ, vậy quả thực phải nghe ý kiến của mẫu thân con."
Lời còn chưa dứt, thấy vẻ mặt Vương Dư hơi trầm xuống, lại vội nói:
"Có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là tự mình quyết định."
Một câu nói phản chiến, khiến trưởng công chúa tức đến ngã ngửa.
Sau khi Vương Thuật đi, trưởng công chúa đôi môi run rẩy chỉ vào người ta: "Vương Dư, nàng chỉ là một nữ tử nhà nghèo, ta đồng ý để nàng làm thiếp, để nàng làm vợ, vậy thì tuyết đối không thể!"
"Con tìm Tạ nhị phu nhân giả làm mẹ, là muốn chỉ hươu bảo ngựa, muốn người trong thiên hạ đều cười nhạo Vương gia chúng ta sao?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nghe xong, đứng lên muốn đi, Vương Dư lại gắt gao túm c.h.ặ.t t.a.y ta, vẻ mặt bình tĩnh: "Mẫu thân đừng quên, ngay cả triều đình Tư Mã cũng đều do Vương gia chúng ta lập lên."
"Thiên hạ này có chuyện gì Vương Dư con không làm được?"
Thấy trưởng công chúa trợn mắt há mồm, hắn kéo ta dậy, trước khi rời đi, lại xoay người cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-44.html.]
"Chỉ hươu bảo ngựa? Mẫu thân trái lại đưa ra một ý kiến rất hay."
-----------
Trước khi khởi hành đi Lạc Thành, Vương Dư liên tục vẽ tranh mấy buổi tối, lần này rốt cục không phải vẽ chuột nữa rồi, mà là một cái đầu có sừng lớn, thân có đốm..........con hươu.
Sau khi vẽ xong, liền treo bức tranh lên đầu giường hong khô.
"Đây là muốn làm gì?"
Thấy ta nghi hoặc, Vương Dư lại cười nói: "Đợi tới Lạc Thành rồi, nàng sẽ biết."
Tới ngày khởi hành lên đường, hắn lại không ngồi lên xe ngựa của mình, mà là cứng rắn kéo ta, chen chúc lên xa giá của trưởng công chúa, sau đó liền đem bức tranh đầu hươu oai hùng kia treo lên đầu xe.
"Mẫu thân, người nhìn xem đây là gì?"
Trưởng công chúa lướt một cái, trả lời là hươu.
Vương Dư cười nói: "Không phải, đây là ngựa."
Trưởng công chúa không biết hắn đang bán cái hồ lô gì, chỉ im lặng không nói.
Xe ngựa lọc cọc, rất nhanh ra khỏi Trần Quận, trên đường đi nhiều đệ tử của các đại tộc khác thấy xe ngựa của Vương gia, tiến lên hành lễ, Vương Dư hở một tí liền gọi người lại, hỏi bọn họ trên đầu xe vẽ gì.
Đám đệ tử kia xem xong, ai ai cũng tâng bốc: "Vương lang quân vẽ hươu võ dũng oai hùng, thực sự là kỹ năng vẽ như thần."
"Cũng phải! Vương lang quân thi họa song tuyệt, ta không thể so cùng!"
Vương Dư cười cười, chỉ vào bức họa kia nói: "Này không phải hươu, mà là ngựa."
Một người trong số đó lộ vẻ nghi hoặc: "Nhưng này rõ ràng là............."
Lời còn chưa dứt, liền bị người phía sau huých một cái, vội vàng sửa miệng: "Thì ra ta nhìn nhầm rồi! Thần tuấn như vậy, tất nhiên là ngựa!"
Vương Dư hơi mỉm cười.
Mọi người thấy thế, liên tục phụ họa, khen ngợi hắn vẽ ngựa giống như đúc.
Sau khi một đường đi qua mấy biệt quán, chỉ cần có người tiếp kiến, Vương Dư sẽ có hành vi như thế, mà mọi người cho dù trong lòng biết là hươu, nhưng vẫn trái lương tâm nói ngựa, thực sự khiến người ta nghĩ mà sợ.
Cũng không biết rốt cục là thiên hạ của Tư Mã, hay là thiên hạ của Vương gia.
Trưởng công chúa nếu còn không hiểu, thì đúng là đồ đần rồi.
Vì thế một đường tới Lạc Thành, thời gian hơn nửa tháng, bà ấy đều nhắm chặt mắt miệng, mặt không biểu tình.
Vương Dư thấy đã đạt được hiệu quả, liền thu bức tranh lại, coi như tất cả đều chưa từng xảy ra.