Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-04-15 11:45:04
Lượt xem: 881

Bữa tối dùng đồ ăn chay, Nam phu nhân lại nói muốn đưa bọn ta đi kết giao với các phu phân thế gia, lấy ra vô số lược ngọc kim thoa bộ diêu, cắm lên đầy đầu ta, rất giống một con gà cảnh.

 

Này nếu như không biết, còn tưởng ta mới là con gái ruột của bà ta.

 

Trên thực tế, hành vi liên tiếp bán thứ nữ cho nhà cao cửa rộng của Nam gia, khiến cho danh tiếng sớm đã suy tàn, trên đường gặp không ít phu nhân phú quý, nhưng phần lớn vừa nhìn thấy bà ta liền cúi đầu, ngay cả qua loa lấy lệ cũng lười làm, cho dù như vậy, Nam phu nhân vẫn giới thiệu từng người một với bọn ta.

 

"Kia là chủ sự lễ bộ và phu nhân ông ta."

 

"Dưới tàng cây bên trái là Quốc Tử Tế Tửu." (Tên chức quan thời xưa, đứng đầu Quốc tử giám)

 

"Phía trước không xa, đó là Thái Thú ba quận Dữu Mục."

 

Chỉ thấy Thái Thú kia tuổi tác tầm 40, hai bên tóc mai bạc trắng, mí mắt sưng phù cụp xuống, vì vóc người gầy gò, nên người trông có vẻ hung ác nham hiểm, mà Nam phu nhân cố ý túm ta nói, giọng nói đè xuống rất thấp.

 

"Dữu gia là đại tộc ở Thượng Kinh, trong tộc phần lớn con cháu đều được diện kiến trước mặt thánh nhân, nếu phụ thân con có thể được ông ta tiến cử, con đường làm quan nhất định sẽ một bước lên mây."

 

Nói xong, không đợi ta phản ứng lại, liền lôi ta tới trước mặt người nọ, giọng điệu nịnh bợ.

 

"Dữu đại nhân, đây chính là con gái nhà ta đã từng nói qua với ngài, năm trước nữa đã cập kê rồi....."

 

Người nọ vốn đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe thấy bà ta nói như vậy, ánh mắt liền đảo qua, dần dần mải miết trên người ta.

 

Ông ta nhìn ta, ánh mắt vẩn đục nồng đậm, căn bản không giống một vị trưởng bối hiền lành, mà khóe môi mẹ cả ta mỉm cười, còn đẩy ta về phía trước.

 

Đối với việc này, ta chỉ có thể bất an lúng túng: "Mẫu thân, con không thoải mái."

 

Nam phu nhân mắt điếc tai ngơ, trái lại cười càng thêm nịnh nọt: "Con gái nhà ta sắp lớn tuổi rồi, bình thường luôn ngưỡng mộ hào kiệt, từ trên triều xuống dưới núi, hiếm có ai có phong thái như đại nhân, đại nhân............."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-4.html.]

Ta nghe bà ta mồm đầy bịa đặt, liền muốn giãy dụa, nhưng bị túm gắt gao, cuối cùng dưới cái nhìn sởn gai ốc của người kia, ta hô to một tiếng.

 

"Mẫu thân!"

 

Bốn phía huyên náo, nhất thời yên tĩnh.

 

Nam phu nhân cũng sửng sốt, ta vùng vẫy khỏi cánh tay đang túm chặt ta của bà ta, hoảng sợ chạy trốn, ngay cả hoa cài trên đầu rơi cũng bất chấp nhặt lại.

 

Một đường chạy tới nơi hoang vu không người, ta bám thân cây cả người run rẩy, thở hổn hển từng hơi, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

 

Đang ngồi dưới gốc cây khóc không thể kiềm chế được, phía trước có một tiểu đồng đuổi đến, hình như hơi do dự nhìn ta, muốn tiến lên lại không dám.

 

Ta lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh: "Ngươi là ai?"

 

"Tiểu, tiểu nhân là thư đồng của Thôi tiểu lang."

 

Hắn thấy ta dần dần bình tĩnh lại, tiến lên đưa một quyển sách lụa hơi mỏng cho ta: "Đây là của lang quân chúng ta đưa cho ta, nói muốn tặng cho nữ lang Nam gia."

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta nhận lấy quyển sách lụa kia, chính là "Thôi thị gia huấn", không khỏi cảm thấy kinh ngạc: "Ngươi chưa bao giờ gặp ta, sao có thể nhận ra ta?"

 

Tiểu đồng đỏ mặt: "Lang quân nói, nữ lang Nam gia mỹ mạo thoát tục, khiến người khác vừa nhìn liền khó quên, cho dù trước mặt có trăm vị nữ tử, liếc mắt một cái cũng chỉ thấy nữ lang........."

 

Nhưng mà, lời khen ngợi của hắn không thể an ủi ta, ngược lại làm cho lòng ta càng thêm chua sót, nhịn không được ôm quyển sách lụa kia khóc lớn.

 

Tiểu đồng kia không ngờ ta khóc bi thảm như vậy, trực tiếp bị dọa chạy, dưới gốc cây chỉ còn lại một mình ta.

 

Lúc này trời đã tối đen, mà ta sợ hãi Nam phu nhân trách móc, không dám về chịu phạt, cũng chỉ đành ôm chặt quyển sách lụa kia trong tay, mờ mịt đi bộ trên núi, giống như người đuối nước, bám lấy ngọn cỏ cuối cùng vậy.

 

Nhìn lên trời đất mênh mông, sương mù mờ mịt, nhưng lại không có một nơi có thể dung thân!

Loading...