Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:53:48
Lượt xem: 510
Nghe vậy, trái tim kích động của ta mắt thấy sắp nhảy lên cổ họng, chỉ đành miễn cưỡng duy trì dáng vẻ lê hoa đái vũ.
Trinh sát vừa bắt đầu phái ra, vừa hô hai tiếng liền bị tên b.ắ.n rớt xuống ngựa.
Sau đó, Đại thiền vu lại phái ra hai tên tiên phong, sau khi gọi hàng mười mấy lần, thế công trước mặt dần dần giảm bớt, tiếng ồn ào vang lên, đệ tử Vương gia đều vứt vũ khí cởi giáp, không muốn chiến nữa.
Tướng lãnh hai bên hiển nhiên cực kỳ vui mừng: "Cách này quả nhiên có tác dụng!"
Ta vội vàng nhân cơ hội cổ xúy: "Như vậy, đại vương chỉ cần mở rộng cửa thành, đưa Vương Dư cho Mộ Dung Thùy, đối phương tự nhiên lui binh."
Đại Thiền Vu nghe vậy, trầm ngâm một lát, liền kêu người mở cổng thành ra, đặt Vương Dư lên xe dài, lấy chiến kỳ bao trùm thi thể, chậm rãi đẩy ra ngoài xuôi theo cầu bảo vệ thành.
Yên tĩnh thấu trời, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy tí tách trong thành.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta vừa muốn theo xe cùng đi, liền bị Đại Thiền Vu gắt gao ấn chặt bờ vai, vẻ mặt dữ tợn.
"Ngươi thông minh mỹ mạo như thế, sao cần phải quay về Vương gia ở góa?"
Hắn một mặt nói, một hắn kéo ta về tường thành bên kia:
"Từ nay về sau, ngươi liền ở lại bên cạnh hầu hạ ta, thế nào?"
Ta bị đôi tay to lớn thô ráp kia giữ chặt, nhất thời trong đầu một mảnh trắng xóa, mắt thấy t.h.i t.h.ể Vương Dư dần biến mất ngoài cổng thành, liên tục lớn tiếng xin tha.
"Đại Vương! Tốt xấu gì cũng để ta và Vương Dư từ biệt một phen đã!"
"Hắn đã c.h.ế.t rồi, lúc này còn có ý nghĩa gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-36.html.]
"Như vậy ta mới hoàn toàn buông xuống, từ nay về sau dốc lòng hầu hạ Đại Vương!"
Có lẽ là dáng vẻ nước mắt lưng tròng của ta khiến người khác phiền muộn, Đại Thiền Vu cuối cùng cũng buông tay, ta được tự do, lập tức dọc theo cầu bảo vệ thành đuổi theo Vương Dư.
Lúc này, sao trời treo trên ruộng đồng mênh mông, nhìn về phía xa cờ bay đầy trời, ba quân không phát, xe ngựa mất tiếng.
Ta đi sau xe chở Vương Dư ngắn ngủi một đoạn.
Muốn nói gì đó, lại cảm thấy không có lời nào để nói, chỉ đành móc chiếc khăn trong n.g.ự.c ra, lặng lẽ nhét xuống dưới quân kỳ kia.
Sau đó, lập tức đứng lại, nhìn theo xe ngựa tối đen kia đi xa.
Chỉ trong thời gian một chén trà, ta liền bị người của Đại Thiền Vu mang về, trực tiếp kẹp lên tường thành trên cao, cúi đầu nhìn xuống dưới, chính là sông hộ thành sâu rộng cuồn cuộn.
Nhìn về phía xa, xe chở Vương Dư tiến thêm một bước, quân của Mộ Dung Thùy lại lùi một bước, mắt thấy đã lui đến không thể nhìn thấy nữa rồi.
Đại Thiền Vu vô cùng hài lòng: "Mỹ nhân, nàng nói xem, tiếp theo nên làm thế nào?"
Ta cúi đầu nói: "Nghiệp Bắc đã bị Mộ Dung Thùy phá hủy, Đại Vương có thể bỏ thành mà đi."
Hắn suồng sã vuốt eo ta, hơi thở tanh hôi, khiến ta gần như ngạt thở: "Ha! Sau đó hắn nhất định sẽ truy kích ta! Cách này không được!"
Ta cảm thấy chán ghét, hờ hững mỉm cười: "Biết là đánh không lại, vậy thì cút về hang ổ Mạc Bắc của ngươi đi!"
"Cái gì?"
Không đợi hắn kịp phản ứng, ta liền hung ác cắn vào tay hắn, vùng vẫy thoát khỏi kìm chế của đối phương, đối mặt với trường thương bốn phía, ta thân bất do kỷ lui về sau hai bước.
Sau lưng chính là lỗ thủng trên tường chắn, bên dưới, là sông dài chảy cuồn cuộn!