Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 29

Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:44:06
Lượt xem: 596

Ta theo sát hầu hạ Vương Dư một ngày một đêm, hắn cuối cùng cũng hồi phục sức sống, có thể tự mình ăn cơm uống chút nước canh.

 

Lấy cớ hắn cần nghỉ ngơi, ta đuổi đám ngự nữ ra ngoài, sau đó đổ tro trong lư hương xuống đáy chậu, dùng đầu ngón tay viết xuống một hàng chữ.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Mộ Dung Thùy ba ngày sau công thành."

 

Vương Dư nhìn xong, gật gật đầu, cũng không tỏ vẻ đặc biệt gì.

 

Ta tuy lòng như lửa đốt, nhưng cũng biết không thể nóng vội, chỉ hầu hạ hắn ăn chút bánh gạo, sau đó nâng hắn đi tản bộ thông khí ngoài hành lang.

 

Đại Thiền Vu đã sớm đợi ngoài cửa, Vương Dư vừa nhìn thấy hắn, liền vẻ mặt khinh mạn, giống như không muốn để ý tới, ta vội vàng bái lễ:

 

"Đại Vương, lang quân nhà ta không khỏe, còn mong khoan dung mấy ngày."

 

Vẻ mặt Đại Thiền Vu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống, vung tay áo, nghênh ngang rời đi.

 

Mắt thấy người đã đi không còn nhìn thấy nữa rồi, ta nhịn không được cắn răng: "Vương Dư, ngươi không thể nhịn ba ngày sao?"

 

Đối với sự sợ hãi của ta, Vương Dư hơi mỉm cười: "Yên tâm."

 

"Vương gia ta chiếm giữ Giang Nam, hơn mười vạn quân được nhiều người ủng hộ, cục diện như này, hắn không nỡ g.i.ế.c ta?"

 

Nói xong, liền rút cánh tay ra, đi thẳng về phía đài cao phía trước, vừa đi vừa sai ta làm việc.

 

"Lấy bút đến."

 

Nhưng mà, đợi ta lấy bút đến rồi, vốn tưởng sẽ nhìn thấy cơ mật gì, lại nhìn thấy đối phương múa bút một phen, vô cùng nhuần nhuyễn...........

 

Vẽ một con con chuột.

 

Thấy ngày tháng hắn rơi vào tay người Hồ, nói không chừng còn nhàn nhã hơn lúc ở biệt viện, ta không nhịn được hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-29.html.]

 

"Sao ngươi lại thích vẽ chuột như vậy?"

 

Hắn ngang nhiên cười, một tay chỉ chuột: "Nhìn xem, đôi mắt nhỏ như hạt đậu này, gầy teo côi cút, có giống ngươi không?"

 

Nhớ lại ngày lấy kim châu đó, hắn vẽ mèo vờn chuột kia........

 

Thế là ta nhếch mắt, nhìn hắn lại vẽ một con mèo lớn uy phong trên đầu con chuột kia, móng mèo treo cao, mà con chuột đang quỳ gối chắp tay xin khoan dung, trông cực kỳ đáng khinh.

 

Sau khi Vương Dư múa bút liên tục, liền giơ bức tranh tới trước mặt ta, hơi có chút đắc ý hài lòng: 

"Như thế nào?"

 

Ta: "..............................."

 

Hắn thấy ta dường như không hài lòng, bỗng nhiên mềm giọng nói: 

"Sao nào, hôm nay lá gan rất to rồi sao, còn dám xụ mặt với ta?"

 

Ta ho nhẹ một tiếng: "Không có."

 

Nói xong liền học dáng vẻ của hắn, cầm bút kia vẽ loạn trên giấy, Vương Dư lạnh mắt nhìn ta viết mấy chữ to, vẻ mặt càng lúc càng đau khổ, thậm chí lấy tay ôm trán.

 

"Trên đời này chuyện sát phong cảnh nhất chính là, nhìn mỹ nhân viết chữ xấu."

 

Ta không thèm để ý hắn, vẫn viết không ngừng.

 

Đợi một lúc không thấy hắn trào phúng, quay đầu lại nhìn, lại thấy người đang tựa bên cột hành lang nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.

 

Phải rồi, hắn tuyệt thực mấy ngày, suy yếu một hồi cũng là chuyện bình thường.

 

Vì thế nhân lúc hắn ngủ, ta xé con chuột trên bức tranh kia xuống, dùng nước miếng lén lút dán lên đầu con mèo kia.

 

 

Loading...