Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:42:56
Lượt xem: 695
Tháng năm, cuối xuân.
Ý trời chẳng lành, dẫn đến quân đội Vương gia tan tác, Vương Dư bị Hồ Yết bắt làm tù binh.
Lúc này người Hồ đã liên tục hạ mười thành, chỉ có sĩ tộc chiếm cứ phương Nam không dám vọng động liều lĩnh, bởi vì sau khi Đại Thiền Vu giam giữ Vương Dư xong, khắp nơi tìm kiếm thủ đoạn khiến hắn khuất phục, mỹ nhân dị sĩ, cuồng khách mưu thần, không ngừng tặng đất, cực lực dụ hắn chiêu hàng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đêm này, ngoài thành lại đưa một mỹ nhân tới, tự nhận là ái thiếp của Vương Dư, bỏ trốn tới tìm tình lang, vì có người Vương gia làm chứng, Thiền Vu thấy vô cùng rừng rỡ, vội vàng kêu thị nữ tẩy phong trần cho mỹ nhân, chải tóc, trang điểm lẳng lơ xinh đẹp đưa đến chỗ Vương Dư.
Mỹ nhân này, đương nhiên là ta.
Vì để ta ra sức xúi giục, Đại Thiền Vu thậm chí nhận lời sau khi chuyện thành, sẽ phong ta là Nữ Tướng Quốc, cũng không biết Vương Dư biết được chuyện này, sẽ cười nhạo ta thế nào.
Từng bước mà lên, đèn đuốc nối dài.
Dưới sự dẫn dắt của hai hàng người hầu, ta bọc một kiện áo khoác, tiến vào trong màn trướng trùng trùng điệp điệp, bóng dáng quen thuộc kia đang nằm ở chỗ sâu, hai mắt nhắm chặt, tựa hồ đang ngủ say.
Bất cứ lúc nào, Vương Dư ngồi ở giữa đám người, giống như châu ngọc giữa đống gạch ngói vụn vậy.
Mà ta từng thấy rất nhiều dáng vẻ của hắn, lên mặt nạt người, mặt lạnh trào phúng, thong dong nhàn nhã, nhưng không bao gồm dáng vẻ như gần c.h.ế.t của hôm nay.
Thoi thóp, mặt như giấy vàng.
Lại nhìn bàn nhỏ bên giường bày rất nhiều rượu ngon món ngon, hoàn toàn không tổn hao gì, tiểu tỳ dưới giường nhỏ sợ hãi nhìn về phía ta:
"Vương lang quân không ăn không uống, hôm nay, đã là bốn ngày rồi."
Ta hiểu rồi.
Vương Dư dùng một loại phương thức cực thảm thiết, lựa chọn lấy thân hi sinh cho đất nước.
"Vương Dư, Vương Dư!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-28.html.]
Lúc này ta quỳ bên giường nhỏ, không ngừng ở bên tai gọi tên hắn, nhưng đối phương vẫn không hề nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Ta vội vàng vẫy tay với tiểu tỳ: "Lấy nước!"
Tiểu tỳ kia vội vàng bưng một cốc sữa bò trắng tuyết đến, thoạt nhìn còn rất tươi mới.
Ta đưa sữa bò đến bên môi tái nhợt, thử rót vào trong miệng, nhưng hắn nhắm mắt mím môi, cắn chặt hàm răng, sữa bò rất nhanh theo khóe miệng tràn ra, chảy đầy vạt áo.
Hạ quyết tâm, ta rót sữa bò vào miệng mình, không ngừng dùng miệng mớm vào.
"Vương Dư, ngươi tỉnh lại đi!"
"Ngươi mau tỉnh lại!"
Cuối cùng sau khi liên tục rót ba bốn cốc sữa bò, người trong n.g.ự.c phát ra một tiếng rên rỉ, hai mắt hơi động đậy.
Ta vui đến bật khóc, nâng khuôn mặt hắn không ngừng rơi lệ.
Mà trong mắt u ám của đối phương, toát ra là do dự, là nghi hoặc, càng là buồn vui yêu hận đan xen.
Ta thấy hắn gắng sức muốn nói chuyện, liền đưa tai tới bên môi hắn, lại nghe tiếng hắn hoang mang bối rối, từng chữ đau thương, thẳng tắp tiến vào trong lòng ta.
"Vì sao.................."
"Vì sao lúc cùng đường mạt lộ......................."
"Bên cạnh ta luôn là ngươi.............................."
Đối với việc này, ta chỉ có thể nhỏ giọng ấp úng: "Có lẽ chỉ có lúc này, lang quân mới cần đến ta."
Nghe vậy, Vương Dư chăm chú nhìn ta, trong con ngươi có tình cảm phức tạp lưu chuyển, lại giống như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Đột nhiên mở rộng tay, gắt gao ôm ta vào lòng.