Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:41:52
Lượt xem: 1,108
Xong việc nơi này, ta và Mộ Dung Thùy, Giang nương tử lập tức khởi hành tiến về Trần Quận.
Nơi này cách Lạc Thành không xa, còn có dòng chính dòng bên hai nhà Vương Tạ dừng lại, vì phải nghĩ cách cứu viện Vương Dư, Mộ Dung Thùy nhận được sáu vạn binh trợ giúp của Vương gia.
Nghe nói mẫu thân của Vương Dư, Đào Dương trưởng công chúa còn hứa hẹn với hắn, đợi sau khi cứu được Vương Dư, sẽ xin thánh nhân phong cho chức vị Đại Tư Đồ.
Chỉ là nhìn dáng vẻ thờ ơ của Mộ Dung Thùy, giống như không hề để ý cái hứa hẹn hư vô mờ mịt này.
Trước lúc xuất phát, ta và hắn ở trong phòng tối bàn luận chi tiết, nói rõ trước tiên để ta lẻn vào Nghiệp Bắc, nội trong ba ngày, sẽ tập hợp sáu vạn binh, lại thêm thánh nhân phát ra ba vạn tinh binh, trên danh nghĩa là mười vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đánh vào trong thành.
Mà ta làm nội ứng, chỉ cần sau khi hắn đốt đèn làm tín hiệu xong, lập tức cùng Vương Dư chạy trốn về hướng ngược lại cổng thành, hắn sẽ sai một đội quân khác đi trước tiếp ứng.
Lúc đang trao đổi, bỗng nhiên có người tới báo, nói Đào Dương trưởng công chúa vội vã muốn gặp ta, người đã đợi ở ngoài cửa rồi.
Ta cảm thấy hoảng hốt, ra cửa liền quỳ gối xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trước mặt, xuất hiện một đôi giày mềm thêu đầy hoa văn cỏ xoăn.
"Nữ lang là đại ân nhân của Vương gia chúng ta, hà tất phải hành đại lễ như thế? Mau mời ngồi."
Vì thế, ta được người nâng dậy, đỡ tới ngồi trên một chiếc ghế đào, đối diện là một phụ nhân cao quý, tuổi chừng hơn bốn mươi, hai bên tóc mai hơi bạc, không giận mà uy.
Bà ấy thấy ta cúi đầu không nói, liên tục gật đầu:
"Tướng mạo quả thật không tầm thường, thảo nào Dư nhi lại mua trạch lớn cho ngươi."
"Ta nghe nói, đến tiểu lang của Thôi gia cũng khóc nháo đòi lấy ngươi, có việc này không?"
Ta nghe xong, vô cùng xấu hổ.
"Tiểu Quân, này đều là đồn nhảm, ta đích thật là giúp Vương lang quân chút việc, hắn mới tặng ta tài vật, giúp ta mua trạch viện, những cái khác thực sự đều không có."
"Thì ra là như thế."
Trưởng công chúa gật gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Nếu như thế, giữa ngươi và Dư nhi không hề có một chút tình cảm nam nữ, ngươi vì sao muốn đi cứu nó?"
Ta há miệng, lại á khẩu không trả lời được.
Là bởi vì hắn cho ta năm trăm kim châu sao? Hay bởi vì hắn giúp ta cứu Tiểu Mai?
"Tiểu Quân, ta cũng không biết."
Ta cúi đầu, giọng nói hoang mang:
"Không liên quan đến tình yêu, không biết vì sao, lại luôn cùng sống c.h.ế.t của Vương lang dây dưa, có lẽ, đây chính là số mệnh đi."
"Thời điểm lang quân cần ta không nhiều, nhưng nếu có việc cần, Cẩm Bình nhất định sẽ không đổ cho người khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-27.html.]
Bà ấy gật gật đầu: "Thì ra là một nữ tử có tình có nghĩa."
"Lại nhìn Dư nhi nhà ta từ trước đến nay, bên cạnh có rất nhiều nữ tử của thế gia lớn xoay quanh, nhưng lần này nó gặp nạn, lại không có ai nguyện ý tiến lên."
Không biết vì sao, ta nghe xong trong lòng cảm thấy đắng chát.
"Cẩm Bình chỉ là một nữ tử nhà nghèo, sao dám đánh đồng với quý nữ của thế gia?"
Ai ngờ tới Trưởng công chúa nghe vậy, hình như là nghĩ tới gì đó liền mỉm cười:
"Từ lúc Dư nhi đội mũ đến nay, chưa có nữ tử nào lọt vào mắt nó, nó luôn nói nào là có tướng mạo nhưng lại vụng về, khôn khéo nhưng lại xấu xí, kén cá chọn canh, đến nay trong phòng vẫn không người, càng không nói đến chuyện con nối dòng.”
Ta nghe vậy, nhịn không được âm thầm than thở.
Nhưng mà, biểu tình biến hóa rất nhỏ này cũng bị trưởng công chúa bắt được, ngược lại hỏi ta:
"Nữ lang có gì muốn nói sao?"
Ta đành phải thành thực trả lời: "Hành vi như thế, không hổ là Vương lang quân."
Trưởng công chúa lại cho rằng ta động tâm tư, vội vàng an ủi ta:
"Ngươi yên tâm, nếu Dư Nhi có thể mua trạch viện cho ngươi, nhất định trong lòng nó có ngươi, đợi các ngươi quay lại, ta sẽ tự mình dùng lễ quý thiếp nâng ngươi qua cửa..............."
Ta bây giờ vừa nghe thấy làm thiếp liền nhức đầu, vội vàng xua tay.
"Không không không, Vương gia là dòng dõi như nào chứ, Cẩm Bình không dám mơ tưởng."
Trưởng công chúa nghe vậy, che miệng cười: "Tiểu nữ tử không thấy rõ tâm ý của mình, cũng là bình thường."
Ta không muốn tranh luận với một vị trưởng giả, đành phải cúi đầu không nói, dùng sự im lặng chống đỡ.
Sau khi mẫu thân của Vương Dư đi, Giang nương tử từ sương phòng đi ra, nhẹ giọng hỏi khẽ:
"Cẩm Bình, nếu ngươi không muốn đi, bây giờ bẩm báo Mộ Dung Thùy cũng không sao."
"Không đâu, ý ta đã quyết rồi."
Nàng ấy ngồi xuống bên cạnh ta, trong miệng biểu lộ sự lo lắng nồng đậm: "Nếu ngươi không phải ngoại thất của Vương Dư, hà cớ gì phải liên lụy vào?"
Ta thành thật đáp: "Lại nói trong lúc loạn thế, ta không có cha mẹ trượng phu để dựa vào, sớm muộn gì cũng chết, còn không bằng đi cứu Vương Dư, chi bằng liều c.h.ế.t đánh cuộc một phen."
"Sau này, có lẽ ta có thể mượn thế của Vương gia, tốt xấu gì cũng có thể c.h.ế.t già."
"Ngươi! Haizzz....................."
Thấy ta không hề lay động, nàng ấy đi lại tại chỗ một lúc, sau đó hình như hạ quyết tâm gì đó, móc một vật từ trong túi thơm trên người ra, lặng lẽ nhét vào tay ta.
"Ngươi cầm đi, vật này có lẽ có thể cứu ngươi một mạng."