Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:13:09
Lượt xem: 1,107
Ta cảm thấy thân mình đã khỏe, liền lấy xâu tiền ra ngoài thuê xe, Tiểu Lộ Tử đã không thể sai sử được rồi, ta cũng không tìm hắn tự rước lấy mất mặt.
Lúc ra khỏi cửa, lại thấy đường phố bị phá vỡ, mùi hôi ngập trời, bên cạnh đường, bên cạnh vũng nước, khắp nơi đều là lưu dân quần áo tả tơi đang ngủ, rất nhiều trẻ con mặt mũi vàng vọt quỳ gối bên đường, đầu cắm cỏ tiêu, áo quần rách rưới.
Ta dọc đường nhìn qua, âm thầm kinh hãi: "Lão trượng, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Trừ Châu đã nhiều năm chưa có chuyện bán con cái rồi!
Ngoài xe, ông lão đánh xe thở ngắn than dài: "Nghe nói Hồ Yết tấn công Đại Nghiệp ta, đã liên tiếp đánh hạ mười thành rồi, những người này đều là từ phương Bắc chạy trốn tới đây."
"Hồ Yết?"
"Nghe nói Hồ Yết kia tóc xanh mắt đỏ, bữa nào cũng muốn ăn thịt người!"
Ta sinh ra ở đây, ngày thường bên tai nghe nhiều nhất chính là chuyện khuê các, đây vẫn là lần đầu tiên nghe chuyện chiến sự, cảm thấy cả người rét run, đành phải kéo màn xe xuống, cả người cuộn vào trong góc.
Xe ngựa đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng tới ngõ Ngưu Vĩ.
Tiến vào nhà, chỉ thấy cổng lớn mở rộng, một thiếu nữ đang ở bên trong bận rộn, ta nhất thời cảm thấy nghi ngờ, lại đến gần mấy bước, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia xoay qua, trong lòng nhất thời vô cùng mừng rỡ!
"Tiểu Mai?!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đó đích xác là Tiểu Mai! Là Tiểu Mai không thể giả được!
Nàng thấy ta đến, chỉ mím môi cười, búi tóc nha hoàn thường ngày lại tản ra hai bên, khuôn mặt quả táo có chút tái nhợt tiều tụy.
"Ngươi sao vậy? Sao lại không nói chuyện?"
Tiểu Mai thấy ta vươn tay tới bắt nàng, vội vàng lùi về phía sau né tránh, lại không ngờ bị ta vén tóc dài lên.
Nhìn thấy quang cảnh dưới tóc dài kia, ta nhất thời nước mắt như mưa!
Nàng, đã bị người ta cắt mất hai tai rồi!
__________
Tiểu Mai vì bảo vệ ta, tự nguyện đi làm thiếp của Dữu Mục, lại bị bà vợ hung hãn của hắn ghen ghét mà phải chịu khổ hình.
Về phần nàng trở về như nào, ta nghĩ Vương Dư nhất định biết rõ.
Ta hối hận vì đã bất kính với hắn, nhưng cũng biết sau chuyện này, ân nghĩa giữa chúng ta gần như đã tiêu hao không còn gì.
Đêm này, ta ngủ cùng giường với Tiểu Mai, nàng ở trong giấc ngủ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, ta khêu đèn đến xem, lại thấy hai tai nàng không ngừng chảy ra nước mủ, đã nhuộm chăn gối tuyết trắng thành màu vàng đỏ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, ta liền dẫn nàng tới Biển Thước Đường trong thành khám đại phu, lại bị nàng nhiều lần ngăn cản.
"Nữ lang không cần chữa, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi."
"Tai ngươi chảy mủ như vậy, không bao lâu nữa sẽ điếc đó!"
Ta cố ý dọa nàng: "Ta không cần một kẻ điếc làm nô tỳ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-21.html.]
Nàng nghe vậy, chỉ sợ hãi nhìn ta.
Đại phu xem qua tai nàng, chỉ nói khó chữa, mở miệng liền hỏi ta kim châu, ta chỉ có hoa tai vàng nương ta để lại cho ta, tạm thời bốc thuốc để uống.
Tiểu Mai uống thuốc xong liền mê man ngủ, nhân lúc nàng ngủ, ta vội vàng tới đường lớn phụ cận đi dạo, muốn tìm chút công việc kiếm tiền.
Đang đi chưa bao lâu, sau lưng bỗng nhiên có người vỗ vai ta, quay đầu lại nhìn, là một khuôn mặt có chút quen mắt.
Nói là quen mắt, nhưng lại không biết tên.
"Ngươi là?"
"Nữ lang Nam gia, ta và ngươi cùng ở ngõ Ngưu Vĩ, ngươi còn nhớ không?"
Nữ tử này mắt tròn tròn, lông mày như núi nhỏ, lúc nói chuyện vô cùng lanh lợi, khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Ta nghĩ rất lâu, mới nhớ ra nàng chính là nữ lang hôm đó ta đến, bị đoàn xe của Vương gia dọa đến ngã trên đất.
Trong lúc nói chuyện mới biết, nữ lang này họ Giang, trong nhà có một võ tướng làm việc trong sân Vương gia, vì kiếm sống khó khăn, cũng đồng thời mở một cửa hàng bánh đậu.
Sau khi cùng ta hàn huyên, nàng liền phất tay rời đi, nhìn dáng vẻ muốn nhanh chóng đi làm việc.
Ta thấy vậy, vội vàng theo sát nàng.
"Vị nữ tử này, ta có một yêu cầu quá đáng...................."
Ta mặt dày xin nàng một công việc, nàng tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm khái đáp ứng.
Một nén nhang sau.
Giang nương tử đưa đến một sọt lại một sọt đậu tương đã nấu nóng hổi, đổ lên thớt dạy ta làm việc.
"Chúng ta bán bánh đậu cho thứ dân, một cái bánh chỉ cần một đúc tiền, nếu một ngày ngươi làm ba trăm cái, ta liền cho ngươi năm mươi đúc tiền."
"Được!"
Ta vội vàng đồng ý, rửa sạch hai tay bắt đầu làm việc.
Bánh đậu này làm không khó, chỉ cần luộc vỡ đậu tương, nhân lúc còn nóng ép thành bánh nhỏ là được, chỉ là lúc tách đậu tương ra còn rất nóng, hai tay rất nhanh liền bị đau đến bứt rứt.
Nhưng vì kiếm càng nhiều tiền mua thuốc, ta chỉ đành nhịn đau làm tiếp.
Đêm khuya, tạm biệt Giang nương tử trở về trạch viện, hai lòng bàn tay ta đã mất đi tri giác, chỉ có thể ngâm tay trong nước giếng lạnh để giảm bớt sơ sơ.
Tiểu Mai tránh sau cửa sổ, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn ta.
Ta vội vàng móc đúc tiền ra cho nàng xem: "Hôm nay kiếm được rất nhiều tiền, ngày mai lại có thể bốc thuốc cho ngươi rồi."
Nàng không nói gì, khuôn mặt biến mất trong bóng râm.