Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:11:44
Lượt xem: 446
Ban đêm, nếu như không phải giáp sĩ của Vương gia đưa ta về, với cái tình trạng ốm đau bệnh tật, gần như ngất xỉu này của ta, hoàn toàn không thể dựa vào hai chân mà trở về.
Có thể là chắc chắn ta ở bên Vương Dư, Nam phu nhân thậm chí mời nữ y tới, đổ một sọt thuốc đắng xuống bụng ta.
Ta nghĩ, ta ước chừng đã c.h.ế.t một lần.
Một đêm mấy ngày sau, cửa sổ thoáng mát, vài gốc hoa quế nở lại nở, tàn lại tàn, lá cây xanh biếc kết quả to bằng hạt gạo, khiến cho đom đóm lưu luyến chớp nháy trên đầu cành.
Cửa sương phòng khẽ động, là Nam Cẩm Tú khẽ bước vào.
Nàng thấy ta hai mắt mở to, giật mình nhảy dựng: "Tỷ tỉnh lại lúc nào vậy?"
Lại đến gần mấy bước sờ lên trán ta, vẻ mặt vui mừng: "Sốt đã hạ rồi, không uổng công A nương mời y nữ cho tỷ, bà ấy còn nói, c.h.ế.t cũng phải để tỷ bước vào cửa Vương gia mới được chết................"
"Có quan hệ gì tới hắn chứ?"
Một câu lạnh lùng của ta khiến nàng ta kinh ngạc: "Tỷ, chẳng lẽ tỷ không định gả cho Vương Dư?"
"Nhưng nếu tỷ tiếp tục trì hoãn, sẽ thực sự trở thành ni cô già mất.................."
Ở Đại Nghiệp bất luận là nam nữ, lớn tuổi mà không kết hôn, sẽ bị chụp cái mũ bất hiếu, không những gạch tên, người người đều có thể nhổ một ngụm nước bọt, đủ khiến ngươi sống còn khó chịu hơn cả chết.
Nghe lời ấy, trong lòng ta không hề gợn sóng, chỉ thản nhiên trả lời: "Muội trái lại đã gả đi rồi, lại làm sao vậy
?"
Ai ngờ tới, Nam Cẩm Tú ngồi xuống bên giường ta, hai tay xoắn chặt khăn, bỗng nhiên nước mắt đong đầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-20.html.]
"Hắn, hắn không cùng phòng với muội."
"Ai?"
"Muội nói Viên Hộ, hắn không tới phòng muội ngủ, lại suốt ngày quấn lấy gã chăn ngựa..............."
"........................."
Dứt lời, không đợi ta phản ứng lại, liền ghé bên giường ta lớn tiếng gào khóc.
Hồi lâu, sau khi hiểu rõ quan hệ trong đó, ta không khỏi kinh hãi.
"Việc này, muội có nói với Nam phu nhân chưa?"
Nàng mờ mịt ngẩng đầu: "Lúc lại mặt muội đã nói với A nương rồi, bà lại trách muội nhiều chuyện, còn nói Viên Hộ sớm muộn gì cũng biết muội tốt.........."
"Vậy sớm là bao sớm, muộn là bao muộn chứ?"
Đối phương nghe vậy, vốn vẻ mặt mê mang, càng trở nên mê mang hơn.
Nam Cẩm Tú tuổi còn nhỏ, tính tình đơn thuần, có lẽ đây là nguyên nhân bị phu nhân Trần gia nhìn trúng, thà tự hạ môn đình cũng phải lấy về đây sao?
Ta nhìn đom đóm lập lòe bên ngoài, nhịn không được thì thào tự nói: "Đều nói nam tử là chốn về của nữ tử, nhưng thực sự đúng như vậy sao?"
Từ xưa đến nay, mạng của nữ tử thuộc về cha mẹ, thuộc về phu quân, thuộc về con trai, nhưng duy nhất chỉ không thuộc về chính mình.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Từ sinh ra đến lúc chết, ngay cả tự do cũng không có được.