Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-04-15 11:55:02
Lượt xem: 597
Ngày đông âm u, không biết tuyết đã bay đầy trời từ lúc nào.
Tiếng móng ngựa lộc cộc, đánh vỡ yên tĩnh trên con đường lát đá xa xưa, nghiền nát hoa tuyết từ trên trời cao bay xuống, bánh xe lăn tròn dính đầy băng vụn.
Ta bảo người đánh xe dừng xe trước cửa biệt viện Vương phủ, chỉ thấy giáp sĩ dàn hàng, gác cổng nghiêm ngặt, nhịn không được cảm thấy phát run, chỉ đứng dưới bậc thềm run lẩy bẩy hành lễ.
"Làm phiền chư vị dũng sĩ thông báo, Cẩm Bình của Nam gia tới thăm hỏi."
"Nữ lang muốn thăm người nào?"
"Tam lang của Vương gia, Vương Dư."
Không ngờ tới, giáp sĩ ngoài cửa chỉ gật gật đầu, liền có người xoay người lại lấy chũm đồng hình mặt thú cổ xưa xuống, cổng lớn mở ra nửa cánh, cung kính đón ta vào.
Chẳng qua chỉ là một cái biệt viện mà thôi, nhưng đình đài cao rộng, nước chảy róc rách, có thể nhìn thấy mấy quyền thạch, mấy núi giả khắp nơi, có thể nói mỗi bước một cảnh.
Đi qua hành lang dài uốn lượn, giáp sĩ dẫn ta vào đình nhỏ sau cầu nước, tự mình hành lễ một cái, sau đó yên lặng rời đi.
Lại nhìn đình nhỏ phong nhã, bốn mặt có sợi ngang rủ xuống, mấy ngọn đèn đang lặng lẽ nhả khói, sương khói lượn lờ, đi vào trong đó, giống như đi vào tiên cảnh vậy.
Vương Dư mặc một thân áo mỏng, đứng sau bàn dài, trước mặt trải một bức lụa trắng, hình như đang vẽ tranh.
Ta mơ hồ nhìn một cái, dưới ngòi bút sống động như thật kia giống hổ lại không phải hổ, giống báo lại không phải báo, càng giống như một con mèo lớn lười biếng hơn, trong góc còn có một con chuột nhỏ, một móng vuốt của con mèo lớn đang đặt trên người con chuột, giống uy hiếp, lại giống chơi đùa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn thấy ta ngó đầu nhìn, liền thu bức lụa lại, vẻ mặt như thường.
"Ngươi tới rồi."
Ta vội vàng chắp tay hành lễ: "Vấn an Vương lang quân."
"Ừ."
Đối phương cái gì cũng không làm, nhưng ngự nữ bên cạnh lại rót một bát trà xanh, cung kính đưa đến tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-11.html.]
Ta tất nhiên là được sủng mà sợ.
Phải biết rằng Nam gia chỉ là một gia tộc hạ đẳng, cho dù phụ thân ta đích thân tới, cũng chưa chắc đã được uống một cốc trà của Vương lang, tuy được nâng đỡ, càng khiến ta kinh sợ hơn, là uy tín của Vương Dư..........
Đối phương thấy ta kinh ngạc ngẩn ngơ, lạnh nhạt hỏi: "Sao không uống?"
Ta ấp úng đáp: "Chẳng qua chỉ là kinh ngạc về cách dùng người của lang quân mà thôi."
"Sao lại nói vậy?"
"Bên cạnh lang quân bất kể là giáp sĩ hay ngự nữ, đều là dễ dàng sai khiến, giống như tâm ý tương thông vậy, có một ngày lang quân lãnh binh, nhất định sẽ giống như được thần linh phụ trợ!"
Ta đang tâng bốc, lại thấy người người trước mặt cong môi khẽ mỉm cười, như có chút tự đắc vậy.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn cười!
Không phải là cười lạnh, cười nhạt, cười nhạo, mà là nụ cười chân thật, phát ra từ tận đáy lòng!
Tựa như gió xuân lướt nhẹ qua thềm cửa, hòa tan băng tuyết, ánh trăng rơi xuống nước, gợn sóng lăn tăn, lại giống như hoa mai nhẹ nhàng lay động, một chiều rơi đầy Nam Sơn, tư vị trong đó, không lời lẽ nào có thể miêu tả được.
Nhưng mà sau nụ cười này, Vương Dư thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại:
"Ngươi có nguyện vọng gì? Mau nói đi, đừng trì hoãn nữa."
"Ta............."
Ta đang do dự nên nói như thế nào, hai tay niết vò góc áo nhăn thành một nhúm, mà Vương Dư thấy ta hai má ửng đỏ, vẻ mặt dần dần chế nhạo.
Hai người, gần như đồng thời lên tiếng.
"Ngươi muốn làm thiếp của ta?"
"500 Kim Châu là được."