Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUÂN LAI HỮU TÍN - CHƯƠNG 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-01 01:45:55
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Hành lớn tuổi nhất, đoạn đối thoại này khiến An Nhiên và Ứng Hạc Tuyết nghe có vẻ nửa hiểu nửa không.

"Cho nên, không sao cả, các bạn khác nói tớ thế nào cũng không sao cả," Lục Hành nhìn trái nhìn phải, "Hơn nữa, tớ còn có các cậu mà, các cậu sẽ giúp tớ nói lý lẽ."

"……Viện trưởng là người tớ thích nhất, các cậu cùng nhau xếp thứ hai."

"Tớ cũng vậy!"

"A, tớ cũng thế, thích viện trưởng nhất, sau đó là các cậu."

Tôi đứng sau bức tường, nghe những lời nói ngây thơ thuần khiết, không khỏi ngẩn người, rồi sau đó mỉm cười.

Đợi ba đứa trẻ ngoắc tay, nói muốn làm bạn tốt của nhau cả đời, tôi mới khẽ ho hai tiếng, đi vào trong vườn.

"Viện trưởng?"

Bị tôi bắt gặp đang lén lút ra ngoài, mấy đứa trẻ hốt hoảng đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu.

Nhưng tôi không trách chúng, chỉ dẫn chúng về phòng ngủ.

Trước khi đưa chúng vào phòng, tôi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: "Dù có gặp chuyện gì, các con đều có thể nói với cô, các con có thể tự mình giải quyết, nhưng nếu không giải quyết được, viện trưởng nhất định sẽ giúp các con."

Thấy tôi không trách chúng vì không ngủ mà lén đi ra vườn chơi, khuôn mặt đang căng thẳng của Ứng Hạc Tuyết thả lỏng, là người đầu tiên đáp: "Vâng ạ."

【Linh Tê! Độ hảo cảm của nam chủ đầy rồi!】Tiểu Phúc đột nhiên kích động, 【Nhiệm vụ hoàn thành rồi!】

Cũng chính lúc này, Ứng Hạc Tuyết khẽ hỏi: "Viện trưởng, công lược có nghĩa là gì ạ?"

Tôi ngẩn người.

Suýt chút nữa quên mất, Tiểu Hạc còn có thuật đọc tâm.

Sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ biết, tôi đến bên cạnh cậu bé là vì lý do gì, cũng sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ biết, ngay từ đầu, tôi đã nhận được một nhiệm vụ mang tên công lược.

Nhưng không sao cả.

Không sao cả.

Ánh mắt tôi trở nên dịu dàng: "Có nghĩa là, cô muốn con cảm nhận được, sự quan tâm và yêu thương của thế giới này."

Điều cô muốn dạy cho con, là hàng ngàn hàng vạn loại tình yêu trên thế gian, là thứ mà vô số những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi như con còn thiếu. Cô muốn nói với con, mùa xuân cuối cùng cũng sẽ đến, các con bị bỏ rơi ở một góc của thế giới, cũng có quyền được hưởng ánh nắng, mưa móc và gió nhẹ, sẽ có những chú chim nhỏ đậu trên cửa sổ hót cho con nghe, con sẽ gặp được hạnh phúc của riêng mình, đồng thời, cũng sẽ có một tương lai tươi sáng rực rỡ.

Mùa xuân nhờ cô gửi thư, báo cho con vô số truyện cổ tích nhân gian.

Tiểu Hạc, cô hy vọng con có thể lớn lên khỏe mạnh bình an, điều này không liên quan gì đến nhiệm vụ công lược của cô, chỉ đơn giản là vì, con cũng giống như vô số những đứa trẻ mà cô từng chăm sóc, cô nhìn thấy trong mắt các con, dấu vết của những vì sao.

Lần này, cô không chỉ có một viên kẹo, cô muốn trở thành người tạo ra kẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-lai-huu-tin/chuong-9.html.]

Rồi sẽ có một ngày, có thể khiến cho những đứa trẻ như các con, đều biết được hương vị của những vì sao.

Ứng Hạc Tuyết dường như hiểu dường như không, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy tôi: "Con cũng yêu viện trưởng."

Tôi vỗ nhẹ đầu cậu bé.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Không sao cả, là bởi vì con đã hiểu được ý nghĩa của tình yêu.

Con hiểu được trên thế giới có hàng ngàn loại tình yêu, sẽ không dễ dàng chà đạp bất kỳ một loại tình cảm nào.

An Nhiên và Lục Hành cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi: "Con cũng yêu viện trưởng."

Giọng nói của chúng tôi truyền vào trong phòng ngủ, trong bóng tối, từng đôi mắt lần lượt mở ra, An Nhược Xuân vừa định rời đi bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại.

"Em thích viện trưởng," Cô bé kia mềm mại nói, "Nhưng em, em cũng thích cô An."

"Em cũng thích viện trưởng và cô An!"

"Em thích nhiều người lắm, còn có dì Lưu nấu cơm và ông Trần ở cổng nữa!"

"Em còn thích chị Tiểu Ôn mỗi tháng đều đến thăm chúng ta!"

"Còn có chị Tiểu Ngư lần trước tặng quần áo cho chúng ta nữa."

An Nhược Xuân vừa dỗ đám trẻ con ngủ xong bị một đám trẻ ôm lấy, nhìn về phía bóng người cũng đang bị ôm chặt ở cửa, bất đắc dĩ nhưng lại dịu dàng mỉm cười.

Khó khăn lắm mới dỗ được đám trẻ đang ríu rít tỏ tình đi ngủ lại, tôi và An Nhược Xuân đóng cửa phòng ngủ lại.

Ngoài trời trăng sáng vằng vặc.

Trong trẻo sáng ngời, chảy tràn trên mặt đất, tựa như những viên ngọc lăn tròn.

Lại một năm mới nữa đến.

Mỗi năm mùa đông ở Bắc Thành, dường như đều có tuyết rơi.

Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn những đứa trẻ đang nô đùa nghịch tuyết.

Năm nay chúng có trò mới, muốn theo giáo viên khoa học đi quan sát hình dạng của bông tuyết.

An Nhược Xuân bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh tôi.

"Đơn xin nghỉ phép được duyệt rồi, về nhà đi," Tôi còn chưa ngẩng đầu lên, đã nói, "Nhược Xuân, em lâu lắm rồi không về nhà."

"Không cần đâu ạ," An Nhược Xuân lắc đầu, trong mắt có niềm vui rõ ràng, "Viện trưởng, năm nay mùng hai, chị gái em sẽ dẫn học sinh của chị ấy đến thăm chúng ta, nói là l.à.m t.ì.n.h nguyện viên cho viện mình."

"Học sinh……"Tôi có chút kinh ngạc, "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Loading...