Tết ở trại trẻ mồ côi không hề cô đơn, có rất nhiều người đến thăm chúng tôi, An Nhược Xuân cũng không về, hỏi thì cô ấy chỉ nói đây là cái Tết đầu tiên cô ấy đón cùng trại trẻ mồ côi Bác Ái, cô ấy muốn ở bên cạnh các bé.
Chúng tôi dán câu đối, cùng nhau xem chương trình mừng xuân, cùng nhau chơi trò chơi, rồi cùng nhau ước nguyện.
Tôi chuẩn bị cho mỗi đứa trẻ một bao lì xì – bên trong là quà tặng và lời chúc dành cho chúng.
Đồng thời, tôi cũng nhận được hai mươi bảy tờ giấy ghi điều ước của riêng mình.
Vì chúng còn quá nhỏ, mới chín giờ, tôi đã giục chúng lên giường đi ngủ, sau đó quay lại văn phòng xử lý công việc.
Gần đến giao thừa, vai và cổ tôi có chút mỏi nhừ, vừa định tự xoa bóp, một luồng hơi ấm áp đã êm ái xoa dịu gân cốt, xua tan đi mệt mỏi của tôi.
Tôi khựng lại: "Tiểu Phúc?"
【Ký chủ.】Nó nói, 【Còn năm phút nữa là giao thừa rồi.】
"Ừ," Tôi nói, "Thời gian trôi nhanh thật."
Tôi đặt bút xuống, lặng lẽ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Rồi đứng dậy, đi đến phòng ngủ của bọn trẻ, đắp chăn cẩn thận cho từng đứa.
【Chúc mừng năm mới, Linh Tê.】
"Chúc mừng năm mới, Tiểu Phúc."
7
Khi Ứng Hạc Tuyết, An Nhiên và Lục Hành lên bảy tuổi, tôi đưa chúng vào học tại trường tiểu học ngay gần đó.
Hai năm qua, viện đã được mở rộng thêm một lần, có thêm những đứa trẻ mới, cũng có những đứa trẻ được nhận nuôi, lớn tuổi nhất, vẫn là ba đứa chúng nó.
Ứng Hạc Tuyết và An Nhiên rất được yêu thích, không ít cặp vợ chồng ngỏ ý muốn nhận nuôi chúng, trong đó có không ít gia đình có điều kiện cực tốt, nhưng cả hai đều không muốn rời đi.
Ứng Hạc Tuyết nói: "Con còn là lớp trưởng lớp Chồi Xanh, không thể đi được."
An Nhiên cũng nói: "Con đi rồi, Lục Hành và Tiểu Hạc phải làm sao?"
Ngày đầu tiên đi học, khi ba đứa trẻ tan học, tôi tinh ý nhận ra, An Nhiên và Ứng Hạc Tuyết có vẻ khác lạ.
Ngược lại, Lục Hành rất bình tĩnh và ngoan ngoãn, chào tôi: "Viện trưởng."
Nhìn thấy tôi đang đợi ở cổng trường, Ứng Hạc Tuyết và An Nhiên ngẩn ra, sau đó chạy lon ton tới: "Viện trưởng, sao cô lại đến đây ạ?"
Tôi nhận ra chúng đang cố gắng che giấu tâm trạng của mình, nên cũng không hỏi nhiều: "Các con còn nhỏ, cô có thời gian thì chắc chắn phải đưa đón rồi."
"Viện trưởng là tốt nhất," An Nhiên ôm lấy cánh tay tôi, "Hôm nay có cánh gà coca không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-lai-huu-tin/chuong-8.html.]
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé: "Món ăn ngày khai giảng nào cũng có, hôm nay sao có thể thiếu được."
An Nhiên vừa siết chặt quai cặp vừa reo hò, hai tay dang ra, ôm chầm lấy tôi.
Ứng Hạc Tuyết và Lục Hành đi theo sau, mắt nhìn tôi đầy mong đợi.
"Còn có sườn xào chua ngọt và cá chưng tương nữa," Tôi dùng bàn tay còn lại xoa đầu hai cậu bé, "Sao có thể thiếu món các con thích được."
Lục Hành kín đáo hơn một chút, mím môi cười, Ứng Hạc Tuyết lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Vẻ tươi tắn của cậu bé khác xa so với tấm ảnh trong ký ức, tôi khựng lại một chút, rồi sau đó, mỉm cười đầy mãn nguyện.
Dù thế nào đi nữa, cậu bé đang thay đổi theo hướng tốt đẹp.
Đó là mục đích ban đầu của tôi.
Buổi tối, sau khi xử lý xong công việc, tôi đang suy nghĩ có nên hỏi Lục Hành xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì không, vừa bước ra khỏi văn phòng, liền nghe thấy tiếng động từ vườn sau.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"……Không sao đâu……"
Tôi đi về phía vườn, liền nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi xếp hàng bên cạnh cầu trượt, An Nhiên và Ứng Hạc Tuyết đều ủ rũ cúi đầu, chỉ có Lục Hành đang an ủi chúng.
"Không sao đâu mà."
"Nhưng mà bọn họ đều nói cậu," An Nhiên tức giận nói, "Tớ đều nghe thấy hết!"
"Trong viện của chúng ta không ai nói cậu cả," Ứng Hạc Tuyết nói, "Mọi người đều thấy vết bớt trên mặt cậu rất ngầu."
"Đó là bởi vì……" Lục Hành hình như cũng sốt ruột, "Đó là bởi vì……"
"Bởi vì sao hả?" An Nhiên hỏi.
Ứng Hạc Tuyết ngẩng đầu lên: "Cậu đừng vội, cứ từ từ nói."
"Ừm……Tiểu Hạc, là cậu nói với tớ, viện trưởng nói với cậu, mỗi người đều khác nhau." Lục Hành im lặng một lát, rồi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói, "Có những người mẹ không yêu con mình, có những người mẹ yêu con mình. Cho nên, có những bạn nhỏ cảm thấy vết bớt trên mặt tớ rất ngầu, có những bạn lại thấy rất kỳ quái, rất đáng sợ, đều giống nhau cả."
An Nhiên: "Tớ sợ cậu buồn, sợ cậu lén khóc."
"Tớ sẽ không khóc nữa đâu," Lục Hành lắc đầu, "Tớ……Các cậu còn nhớ không, mùa đông lần trước, viện trưởng dẫn chúng ta đi vẽ tranh."
"Hửm?" Ứng Hạc Tuyết hỏi, "Là lần cùng nhau bôi màu lên mặt sao?"
"Viện trưởng nói, có thể vẽ công chúa, hoàng tử, hiệp sĩ, ác quỷ nhỏ, anh hùng……Sau đó cô ấy vẽ cho tớ một cái mặt nạ, nói bây giờ tớ là kỵ sĩ mặt nạ."
"Đúng vậy, hôm đó cậu được yêu thích lắm, mọi người đều chỉ muốn chơi với cậu thôi." An Nhiên nói, "Lục Hành, hôm đó cậu ngầu lắm luôn!"
"Nhưng tớ biết……Viện trưởng muốn nói với tớ, không sao cả," Lục Hành nói, "Ban đầu tớ cảm thấy mình rất xấu xí, nhưng viện trưởng nói với tớ, tớ là đứa trẻ ngầu nhất, sau này, tớ không còn cảm thấy mình xấu xí nữa."