Cậu bé Lục Hành này bây giờ trông rất nhút nhát, cúi đầu không thích nói chuyện, vì vết bớt lớn trên mặt, cộng thêm việc trí tuệ bẩm sinh kém phát triển, cậu bé đã bị cha mẹ bỏ rơi.
Bỏ rơi là phạm tội.
Tôi nhìn vẻ mặt tự ti buồn bã của Lục Hành, dắt Ứng Hạc Tuyết lại gần.
Cậu bé có lẽ là đã nghe được suy nghĩ của tôi, lộ ra vẻ mặt muốn khóc, buồn bã nói: "Viện trưởng, ba mẹ của Lục Hành không muốn bạn ấy nữa sao?"
Ứng Hạc Tuyết có khả năng đọc suy nghĩ chưa bao giờ giấu giếm tôi chuyện này.
Nhưng cậu bé và tôi đã ngoéo tay, đây là bí mật của hai chúng tôi.
Vì vậy tôi cũng nghiêm túc nói: "Ba mẹ của bạn ấy làm như vậy là không đúng, sẽ bị bắt giam đấy."
Ứng Hạc Tuyết hiểu được một nửa: "Con muốn làm bạn với bạn ấy."
"Vậy thì dẫn bạn ấy ra vườn chơi đi," tôi nói, "Lần trước không phải con nói với cô, muốn cùng bạn bè chơi bập bênh sao?"
Mắt Ứng Hạc Tuyết sáng lên, nhưng rất nhanh lại ỉu xìu: "Nhưng, bây giờ là giờ ngủ trưa."
"Không sao, lần này là ngoại lệ," tôi xoa đầu cậu bé, "Hạc Tuyết, sau này chúng ta đều là người nhà của Lục Hành rồi, cô muốn Lục Hành vui vẻ lên, con có thể làm được không?"
Ứng Hạc Tuyết tràn đầy năng lượng: "Được ạ!"
Tôi mở cửa vườn, vẫy tay, nhìn hai bóng dáng nhỏ bé khẽ reo hò chạy về phía chiếc bập bênh dưới ánh nắng.
Tôi quay trở lại phòng ngủ.
Quả nhiên, từng cái đầu nhỏ đều cúi xuống.
Tôi không nhịn được cười: "Đều không ngủ được sao?"
Im lặng như tờ, chỉ có An Nhiên ngẩng đầu lên, chỉ vào khu vườn ngoài cửa sổ, bi bô nói: "Con muốn chơi cùng viện trưởng."
"Vậy thì cùng nhau ra vườn chơi đi," tôi cười tủm tỉm nói, "Nhưng, bây giờ là giờ ngủ trưa, lần sau không được như vậy nữa nhé."
"Vâng ạ!" Những bạn nhỏ vốn đang rụt rè bất an lập tức sáng mắt lên, đồng thanh đáp lại tôi, giống như một đàn chim nhỏ vui vẻ bay về phía khu vườn.
Tôi chậm rãi đi theo sau các bạn nhỏ, trò chuyện với Tiểu Phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-lai-huu-tin/chuong-3.html.]
【Tại sao độ hảo cảm của các bạn ấy đối với cô lại cao như vậy, ký chủ, tôi chưa từng thấy tiến độ công lược nào nhanh như vậy...】
"Cậu có biết một câu chuyện không?" Tôi nghĩ một chút, "Con quỷ bị nhốt trong bình, từng hứa rằng, nếu có ai thả nó ra, nó sẽ ban cho người đó quyền lực và của cải vô biên, thế nhưng sau nhiều năm được tìm thấy, nó lại oán hận người ngư dân đã thả nó ra, cho rằng ngư dân đến quá muộn."
【Trong kho dữ liệu của tôi có câu chuyện này.】
"Tình yêu cũng giống như vậy," giọng tôi bình tĩnh, "Công lược về bản chất là một loại trao đổi, cho đi tình yêu, nhận lại tình yêu. Nhưng nếu từ nhỏ chúng đã không nhận được tình yêu, cô nghĩ những thứ tình yêu giả tạo không thuần khiết đó, có thể đổi lại được gì? Cho nên nếu tôi xuất hiện vào năm mười lăm, mười sáu tuổi, trong lòng Hạc Tuyết, đương nhiên không thể sánh bằng Nhiên Nhiên đã lớn lên cùng cậu bé từ nhỏ."
【Vì để công lược thành công, ký chủ mới chọn tiến vào thời điểm một tuổi sao?】
"Không hoàn toàn là vậy," tôi nở một nụ cười, bế một bạn nhỏ đang chạy về phía mình lên, xoa đầu cô bé, "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một chuyện."
【Chuyện gì?】
"Từ công lược này quá rộng," tôi nói, "Trên thế giới này có quá nhiều loại tình yêu, dạy cho chúng biết điều này, đương nhiên cũng được gọi là công lược."
【Ký chủ, cô thật sự không giống những người khác mà tôi từng gặp.】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Cậu mới gặp được bao nhiêu người chứ? Trong mắt tôi, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ thôi," tôi bế cô bé ngồi lên xích đu, "Có lẽ trong kiểm tra của các cậu, công lược từng là công việc của tôi – cậu mới chọn tôi."
【Vậy, trước đây cô làm công việc gì vậy?】 Nó có chút bối rối, 【Nhưng trước đây cũng có rất nhiều người yêu thương cô mà, ký chủ.】
"Vậy sao?" Tôi dừng một chút, khẽ cười, "Trước đây tôi làm công việc liên quan đến giáo dục đặc biệt."
Tôi là một kẻ lập dị không hơn không kém của nhà họ Chiêm, anh chị em đều có chí hướng cao xa, hoặc là tiếp quản công ty, hoặc là tỏa sáng trong lĩnh vực nghệ thuật.
Chỉ có tôi, lao đầu vào một huyện nhỏ, đi dạy học tình nguyện mấy năm, sau khi trở về lại đến trường học đặc biệt làm giáo viên, cuối cùng dứt khoát tự mình mở một trại trẻ mồ côi.
Phần lớn trẻ mồ côi đều không phải là những đứa trẻ khỏe mạnh, chúng thường có những khiếm khuyết về thể chất hoặc tâm lý.
Ban đầu, người nhà tôi đến thăm tôi, thường bị dọa sợ bởi những vết thương trên người tôi.
Họ cũng không chỉ một lần hỏi tôi: "Chiêm Linh Tê, con có bị điên không?"
Người ngoài lại càng không thể hiểu nổi, con cái nhà họ Chiêm từ nhỏ đã được nuông chiều, tại sao lại lòi ra một Chiêm Linh Tê trên người không có chút khí chất quý tộc nào.
Nhưng trong cuộc đời của một người, luôn sẽ có một hoặc hai sự kiện thay đổi hoàn toàn bản thân họ.
Nhưng tôi không có ý định phán xét thế nào là cao thượng, thế nào là thấp kém, cũng không có ý định dùng những lời lẽ hoa mỹ để chứng minh tôi "thoát tục" đến mức nào, trên thực tế, tôi cũng chỉ là một người bình thường trong muôn vàn người bình thường, chỉ là vừa hay, lại chọn đi trên con đường này.