XUÂN LAI HỮU TÍN - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-06-01 01:38:24
Lượt xem: 37
Sau khi c.h.ế.t vì làm việc quá sức, tôi bị buộc phải liên kết với một hệ thống, nhận nhiệm vụ công lược.
Hệ thống gửi cho tôi nội dung của nguyên tác, tôi nhìn thiếu niên tuấn tú nhưng lạnh lùng trong tư liệu, rơi vào trầm tư.
Cậu ta đang bị người ta giẫm đạp dưới chân, khắp người đầy vết thương, trong ánh mắt tràn ngập một màu xám vô hồn, thờ ơ như thể đã tách biệt khỏi thế giới này.
Hệ thống cứng nhắc nói: 【Sau khi cô tiến vào thế giới này, có thể nhặt cậu ta về nhà, nhưng lúc này cậu ta đang làm thêm bên ngoài, chịu đủ mọi sự sỉ nhục, có thể sẽ không tin tưởng cô, cho nên cô cần dùng tình yêu thương để cảm hóa cậu ta. Ngoài ra, cậu ta có một cô bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, đó là bạch nguyệt quang của cậu ta, theo như kiểm tra, sau khi cậu ta và bạch nguyệt quang gặp lại, hai người sẽ nảy sinh hiểu lầm...】
Tôi ngắt lời nó: "Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Trông mới chỉ mười mấy tuổi thôi."
Nó khựng lại một chút: 【Đây là ảnh chụp cậu ta năm mười bốn tuổi.】
"Vậy tại sao cậu ta lại đi làm thêm bên ngoài?" Tôi nhíu mày, "Ở độ tuổi này, cậu ta nên đi học chứ."
Hệ thống: 【... Cậu ta không có tiền, nên đã bỏ học rồi.】
"Giáo dục bắt buộc là chín năm, trại trẻ mồ côi cũng phải chịu trách nhiệm về học phí và các khoản phí khác của cậu ta." Tôi chỉ ra vấn đề, "Trại trẻ mồ côi mà cậu ta vào không được quy củ cho lắm."
Hệ thống bị tôi làm cho bối rối: 【Thật, thật vậy sao?】
"Xem ra hệ thống ở khu vực này cũng chưa hoàn thiện," tôi trầm ngâm một lát, "Cậu đưa tôi vào thế giới này đi, tôi đã nghĩ ra cách làm rồi."
Hệ thống phấn chấn: 【Vậy cô muốn chọn thời điểm nào? Là lúc cậu ta mười bốn tuổi bị khách hàng sỉ nhục, hay là lúc cậu ta mười tám tuổi hôn mê trong con hẻm, hay là lúc cậu ta hai mươi ba tuổi...】
Tôi nói: "Đương nhiên là lúc cậu ta một tuổi rồi."
Hệ thống: 【?】
Ứng Hạc Tuyết từ khi sinh ra đã ốm yếu, cha cậu không rõ là ai, mẹ cậu mất vì khó sinh, người thân xa của cậu đã bỏ rơi cậu ở cổng bệnh viện khi cậu mới một tuổi.
Vào ngày đông giá rét, tuyết rơi dày đặc đó, Ứng Hạc Tuyết bị sốt cao, mất đi một phần thính lực.
Nhưng cậu lại sở hữu bàn tay vàng của nam chính – khả năng đọc suy nghĩ.
Kể từ ngày đó, thế giới của cậu rõ ràng là im lặng không tiếng động, nhưng ác ý lại ập đến.
Tôi đứng ở cổng bệnh viện, nhìn đứa bé sơ sinh đang ngủ rất ngon trong vòng tay mình, không khách khí nói: "Đã muốn công lược, thì cậu nên cho tôi vài thứ buff chứ, ví dụ như tiền bạc chẳng hạn, không thì nam chính sẽ c.h.ế.t đói mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-lai-huu-tin/chuong-1.html.]
【Như vậy thật sự có thể được sao?】 Hệ thống có chút lo lắng bất an sau khi giúp tôi mở buff, lần thứ mười ba hỏi tôi như vậy, 【Hay là tôi đưa cô đến mười năm sau nhé.】
"Làm người không thể quá cầm thú," tôi lắc lắc ngón tay, "Bây giờ tôi hai mươi hai tuổi, chuyện công lược này, một tuổi thì được, mười tám tuổi thì không được, mười sáu tuổi không được, mười một tuổi lại càng không được."
Hệ thống: 【...】
Nó đắm chìm trong ánh sáng của chính nghĩa và pháp luật, có chút hoảng hốt, nhất thời không nói nên lời.
"Đi thôi," tôi nói, "Còn rất nhiều việc phải làm."
Ví dụ như, tôi cần phải tra cứu xem, nếu muốn kế thừa một trại trẻ mồ côi, thì cần những điều kiện gì.
Trại trẻ mồ côi Bác Ái mà Ứng Hạc Tuyết ở quả thực quản lý quá lỏng lẻo, nhưng không sao, tôi có thể giúp chấn chỉnh lại.
Tôi quấn chặt tã lót của đứa bé, ôm cậu bé vào bệnh viện: "Hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn, thính lực của cậu bé vẫn còn cứu được."
Hệ thống đã giúp tôi làm giấy tờ tùy thân, tôi đưa Ứng Hạc Tuyết đến bệnh viện kiểm tra và điều trị trước, sau đó đến tiếp quản trại trẻ mồ côi Bác Ái trông có vẻ rách nát kia.
Trại trẻ mồ côi này đã đóng cửa nhiều năm, không có trẻ em, cũng không có người chăm sóc, mãi đến năm nay mới được tạm thời tiếp quản, mọi thứ đều hỗn loạn, trăm việc còn dang dở.
Công việc trước đây của tôi cũng ở trại trẻ mồ côi, nên tôi vô cùng quen thuộc với tất cả các quy trình này – hơn nữa, còn có sự giúp đỡ của hệ thống.
Ứng Hạc Tuyết là trẻ bị bỏ rơi, sau khi bệnh viện giao cho cảnh sát, qua một phen thao tác của tôi, Ứng Hạc Tuyết đã được tôi nhận nuôi, vào trại trẻ mồ côi Bác Ái, trở thành đứa trẻ duy nhất trong viện.
Diễn biến giống hệt như trong cốt truyện, nhưng khác ở chỗ, lần này viện trưởng của trại trẻ mồ côi đã được đổi thành tôi.
Tôi vừa chăm sóc Ứng Hạc Tuyết, vừa xây dựng lại toàn bộ trại trẻ mồ côi, hoàn thiện cơ sở hạ tầng trong viện một cách có trật tự.
Mọi việc đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, hệ thống vô cùng kinh ngạc về điều này.
Bởi vì độ hảo cảm của Ứng Hạc Tuyết đối với tôi tăng lên vùn vụt, đã lên đến tám mươi.
Tôi không hề ngạc nhiên – trẻ con vài tuổi, người mà chúng thân thiết nhất chắc chắn là người hàng ngày chăm sóc chúng.
Mặc dù Ứng Hạc Tuyết còn chưa hiểu thế nào là yêu, nhưng cậu bé đã sớm học được cách giơ tay ra khi tôi bế, và nở một nụ cười ngây ngô với tôi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Mỗi khi đến lúc này, hệ thống sẽ lại lẩm bẩm: 【Sao lại thế này, chuyện này cũng có thể xảy ra sao, thì ra là có thể như vậy...】
Tôi không để ý đến sự hoảng hốt của nó, ngẩng đầu nhìn trại trẻ mồ côi đã được tân trang lại trước mặt, hài lòng nói: "Hiệu quả không tồi, chỉ là không biết gần đây có cơ sở giáo dục nào phù hợp không."