Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 97: Thủy trung lạnh nguyệt, vụ lý khán hoa (Trăng lạnh dưới nước, hoa trong sương)
Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:55:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tổ mẫu, xin chuẩn tấu cho tôn nhi cạo tóc xuất gia!"
Gió chẳng định, lòng yên.
"Tổ mẫu yêu thích Hướng thị biểu đến , tiếc đón Hướng thị biểu về Hầu phủ, khiến tôn nhi thấy hy vọng phá vỡ cảnh lưỡng nan . Hãy thu nhận Hướng thị biểu con thừa tự của Trung Dũng Hầu phủ, ghi tộc phả, tôn nhi ở bên cạnh Tổ mẫu để vui lòng, như tôn nhi cũng còn vướng bận, thể quy y Phật môn, một lòng thờ phụng Phật Tổ."
"Tôn nhi nguyện vẹn cho Tổ mẫu, mong Tổ mẫu cũng thể vẹn cho tôn nhi."
Từng lọn tóc mực đen rũ xuống, giới đao ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Sợ đến mức Tạ lão phu nhân ba hồn bảy vía bay hết.
Bà chỉ Chước nhi thu Dung Nguyệt quý , chứ từng nghĩ sẽ bức Chước nhi xuất gia.
Còn cái luận điệu nhận Hướng Dung Nguyệt con thừa tự cho Chước nhi, đó càng là lời vô căn cứ.
Nếu bà dám đề xuất, các tộc lão Tạ thị sẽ tha cho bà.
"Chước nhi, đừng cạo nữa, đừng cạo nữa, Tổ mẫu sẽ lập tức tiễn Dung Nguyệt khỏi phủ."
Tạ Chước khổ, mày mắt thanh đạm: "Tôn nhi từ bỏ duyên để theo đuổi Phật pháp, việc vốn là bất hiếu, nhẫn tâm Tổ mẫu chịu đựng nỗi đau cắt đứt tình ?"
"Tổ mẫu cứ an tâm, việc quá kế tôn nhi sẽ tự giải thích với các tộc lão."
"Tổ mẫu, tôn nhi thật sự quá mỏi mệt."
Ngón tay thon dài của Tạ Chước xoa nhẹ lên giới đao, như thể đang suy nghĩ rốt cuộc nên dứt khoát chấm dứt cuộc đời bằng cách để lưỡi đao chạm cổ, chỉ là cạo sạch ba ngàn sợi tóc mực đen.
Công chúa nhận tin báo, mang lạnh của đêm đen, bước chân vội vã mà đến. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi li ti vì lo lắng, thở cũng lộ vẻ gấp gáp.
"Tạ Chước!"
"Dừng tay!"
Tạ Chước đầu , quỳ rạp xuống đất, khấu tạ ơn sinh dưỡng: "Mẫu , xin tha thứ cho sự ích kỷ của nhi tử."
Công chúa kinh hãi tức giận, vung tay áo lớn: "Người , đưa Hướng Dung Nguyệt khỏi phủ ngay lập tức."
"Truyền chỉ dụ của Bổn cung, từ hôm nay trở , Công chúa phủ và Trung Dũng Hầu phủ đều thừa nhận bất kỳ quan hệ họ hàng nào với cái gia tộc nghèo hèn Hướng thị ."
"Sau , nếu kẻ nào liêm sỉ dám trèo cao, lập tức trượng tễ tại chỗ, cần nương tay!"
Dứt lời, vệ của Công chúa lập tức tiến lên kéo Hướng Dung Nguyệt .
Sắc mặt Hướng Dung Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, nàng lóc t.h.ả.m thiết, cầu xin: "Dì tổ mẫu, cầu xin cứu Dung Nguyệt, cứu Dung Nguyệt với."
"Dung Nguyệt đuổi khỏi Hầu phủ, chỉ một con đường c.h.ế.t mà thôi."
"Dì tổ mẫu, yêu thương Dung Nguyệt nhất mà."
Công chúa quét qua một cái lạnh lùng: "Lấy oán báo ân, cứu ngươi gì!"
"Hướng Dung Nguyệt, Bổn cung vốn định giữ cho ngươi vài phần thể diện, nhưng là chính ngươi điều!"
"Kẻ tự hạ , tất khinh rẻ!"
"Tạ lão phu nhân mặt mũi đồng tộc với tổ mẫu ngươi, niệm tình ngươi mồ côi cha từ sớm và tái giá, nên hết mực chiếu cố ngươi, còn ngừng nâng đỡ Hướng gia. Ngay cả trắc nết, qua thất thất tang kỳ vội vã tái giá của ngươi, cũng nhờ mà thơm lây, sống như bình thường."
"Nói một lời khó , dù là nuôi một con ch.ó cũng đội ơn đội nghĩa !"
"Ngươi gì? Rõ ràng con ý với ngươi, ngươi vẫn dây dưa dứt, lòng tham đáy, lừa gạt Tạ lão phu nhân cho ngươi Hầu phủ."
"Phải chăng ngươi chiếm đoạt hết quyền thế của Công chúa phủ và Trung Dũng Hầu phủ mới chịu thôi!"
"Hướng gia chỉ là một môn đình thể thống gì, ngay cả tiện cho Chước nhi cũng đủ tư cách."
"Ném ngoài!"
Công chúa ngôn từ sắc bén, hề nương tình.
Mặt Tạ lão phu nhân đỏ bừng, gân xanh trán nổi rõ, đôi môi khô quắt già nua khẽ run rẩy, bà : "Công chúa, Dung Nguyệt dù cũng là một khuê nữ..."
"Lão phu nhân chi bằng hỏi thăm xem, Hướng thị một tộc ở ngoài buông lời ngông cuồng như thế nào!" Công chúa hề động lòng.
Người là Hoàng tỷ cùng với Bệ hạ, đất phong đội vệ binh, hề trèo cao Trung Dũng Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-97-thuy-trung-lanh-nguyet-vu-ly-khan-hoa-trang-lanh-duoi-nuoc-hoa-trong-suong.html.]
Hơn nữa, theo luật Đại Càn, Công chúa hạ giá, vai vế nâng cao, cần hầu hạ cha chồng.
Người nguyện ý giữ thể diện, đó là tình nghĩa!
Trong lòng Công chúa cực kỳ phẫn nộ, ngay cả còn chẳng dám ép buộc Chước nhi cưới Lạc An, Lão phu nhân suy nghĩ, tự ý quyết định đưa Hướng Dung Nguyệt Hầu phủ.
Dù lời đường mật đến mấy, cũng thể che giấu ý đồ bức Chước nhi ngậm đắng nuốt cay, thể nạp Hướng Dung Nguyệt.
Nhìn những sợi tóc đứt lìa gió đêm thổi bay, Công chúa hận thể bắt Hướng thị một tộc nhả hết những thứ ăn suốt bao năm qua.
"Chước nhi, Mẫu đuổi Hướng Dung Nguyệt khỏi phủ , ai ép con nạp nàng nữa. Mau đặt giới đao xuống, ."
Công chúa đè nén cơn giận, ôn tồn khuyên nhủ.
Tạ Chước lắc đầu, dứt khoát: "Mẫu , nhi t.ử quyết tâm xuất gia."
Lòng Công chúa nghẹn .
"Vì ?"
"Nhi t.ử đủ sức để đáp kỳ vọng của cả Mẫu và Tổ mẫu." Tạ Chước hề che giấu.
Công chúa dùng lý lẽ, động lòng : "Chước nhi, nam lớn nên cưới, nữ lớn nên gả, hương hỏa của Trung Dũng Hầu phủ thể đứt đoạn."
Tạ Chước đáp: "Mẫu , nhi t.ử thanh tu ở Phật tự mười năm ."
"Khi những trẻ khác đang hưởng thụ gấm vóc lụa là, cưỡi ngựa ca hát, nhi t.ử bầu bạn với ngọn đèn xanh và tượng Phật cổ."
"Khi những trẻ khác đang ở tuổi xuân theo đuổi kiến thức mới, vui vẻ tụ họp, nhi t.ử tĩnh tọa tụng kinh văn."
"Dấu vết mười năm quang âm khắc sâu sinh mệnh của nhi tử, trở thành màu sắc nền tảng cho cuộc đời ."
"Đó là màu sắc rực rỡ, lưu quang tràn đầy, mà là màu xám hun đúc bởi mùi đàn hương."
"Mười lăm tuổi sinh thần qua, nhi t.ử rời Phật tự xuống núi về nhà."
"Mới bắt đầu chạm Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, tập một thế gia t.ử trong mắt Mẫu ."
"Năm năm ngừng học hỏi, hết quãng đường mười, hai mươi năm của khác, cho đến khi trở thành Trung Dũng Hầu phụ danh tiếng gia môn."
" nhi t.ử căn bản cơ hội, thời gian để thưởng thức niềm vui trong đó."
"Nay, đến tuổi yếu quan (hai mươi tuổi), điều cảm ngộ sâu sắc nhất là kinh Phật, điều thể tĩnh tâm mặc niệm cũng là kinh Phật."
"Nhi t.ử từng nghĩ, cả đời ở Phật tự thanh tu cũng ."
"Ít nhất, cảm giác lạc lõng vô lực đậm đặc như thế ."
"Cầu xin Mẫu thành ."
Công chúa bước lảo đảo, dường như ôm ấp ngàn lời , nhưng nên bắt đầu từ .
Nữ sử Chân đỡ lấy Công chúa, nhẹ nhàng : "Điện hạ, chuyện hôn nhân đại sự, cuối cùng vẫn cần Tiểu Hầu gia tự nguyện mới . Nếu , dù tạm thời lấy hiếu đạo buộc Tiểu Hầu gia khuất phục, điều thành tựu cũng chỉ là một đôi oan gia oán hận mà thôi."
"Điện hạ, Tiểu Hầu gia chỉ mới đến tuổi yếu quan, vẫn còn trẻ."
"Một chuyện nếu quá cưỡng cầu, ngược thể phản tác dụng, khiến Tiểu Hầu gia càng thêm chán ghét chuyện nam nữ. Chi bằng thuận theo tự nhiên, lẽ sẽ bất ngờ thu hoạch."
"Điện hạ, thương Tiểu Hầu gia ."
Thần sắc Công chúa dịu đôi chút, trong lòng tính toán.
"Chước nhi, Mẫu đồng ý với con, tuyệt đối sẽ bất chấp ý nguyện của con, tự ý xem mắt ép buộc con cưới vợ."
"Con cũng đừng nhắc đến chuyện cạo tóc xuất gia nữa, ."
Lông mày Tạ Chước khẽ động, đôi mắt như trăng lạnh nước.
Nhiều khi, phân biệt tình mẫu t.ử của Mẫu dành cho rốt cuộc là sâu cạn.
Nếu cạn, năm năm xuống núi, chỗ nào cũng nghĩ cho .
Nếu sâu, mười năm thanh tu ở Phật tự, năm nào cũng chỉ đến thăm một .
Dù hàng ngàn cuốn kinh thư, vạn cuốn thánh hiền thư, vẫn thấu .