Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 91: Bảo ngươi đọc sách nhiều hơn, ngươi lại cứ muốn nuôi heo

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:55:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh dương ban mai rạng rỡ mà chói mắt, xuyên qua cành lá trong đình viện, đổ bóng mờ ảo phía Cố Vinh.

 

Cố Vinh mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, vai áo thêu hoa hải đường tinh xảo, tà váy nở rộ những đóa lê trắng như tuyết, toát khí chất mùa xuân mềm mại và tươi mới nhất.

 

“Nếu Nhữ Dương Bá phủ nội tình sâu dày đến thế, phụ tự tìm cho một quan vị thực quyền?”

 

“Hay là phụ lấy gương cho Phù Cảnh , thanh cao như nước, chính trực liêm khiết?”

 

Giọng trong trẻo, tựa như đóa hoa xuân vươn khỏi vai.

 

lọt tai Nhữ Dương Bá, những lời chẳng khác nào đổ dầu lửa.

 

Tâm trạng hiếm hoi, một nữa bao phủ bởi bóng đêm u ám dày đặc.

 

“Sáng sớm ồn ào, thể thanh tĩnh một chút .”

 

Nhữ Dương Bá đột nhiên ném mạnh đôi đũa xuống mặt bàn gỗ t.ử đàn, phát tiếng động trầm đục.

 

Cố Vinh chớp chớp đôi mắt trong veo: “Nữ nhi đang khen phụ mà.”

 

Ngay đó, nàng lơ đãng liếc Phù Cảnh một cái, nhẹ giọng hỏi: “Phù Cảnh , định hành lễ với trưởng tỷ ?”

 

“Quý Tòng Gia Quý Đại Nho chỉ dạy chữ mà truyền đạo đức cho ?”

 

“Hay là sự tôn ti trật tự, hiếu đễ, lễ nghi phép tắc của Phù Cảnh học nhét hết bụng ch.ó ?”

 

Cố Phù Cảnh thần sắc tự nhiên, dậy dịu giọng giải thích: “Phù Cảnh e rằng sẽ quấy rầy trưởng tỷ và phụ trò chuyện.”

 

Sau đó, trịnh trọng chắp tay vái chào: “Đã gặp trưởng tỷ.”

 

Cố Vinh khẽ: “Phù Cảnh nhận thư nhà của Phù Hi , liền nóng lòng ngày đêm trở về, tình nghĩa tỷ sâu đậm, thật khiến cảm khái.”

 

“Phù Cảnh thuyết phục phụ đón Đào di nương từ nhà từ đường về ?”

 

Nụ mặt Cố Phù Cảnh cứng , dường như ngờ Cố Vinh trực tiếp như .

 

“Phù Cảnh sợ là thất vọng .” Cố Vinh tiếp tục : “Bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn, phụ trị gia nghiêm để thê điều ác, nếu nhất thời hồ đồ đón Đào thị trở về...”

 

“Việc cảm thấy oan ức quan trọng, mấu chốt là Bệ hạ sẽ suy xét thế nào? Bệ hạ cho rằng phụ đang bất mãn, đang kháng chỉ tuân?”

 

“Phù Cảnh , trưởng tỷ và Đào di nương tình mẫu t.ử sâu nặng, nhưng tuyệt đối thể vì nhất thời hồ đồ mà mất cả chì lẫn chài.”

 

“Phụ mới là trụ cột chính của Nhữ Dương Bá phủ.”

 

“Trụ cột chính mà đổ gãy, Nhữ Dương Bá phủ cũng sẽ hóa thành phế tích.”

 

“Cố Vinh, con hiểu lầm , Phù Cảnh kẻ nặng nhẹ như thế.” Nhữ Dương Bá thấy nhi t.ử mà gửi gắm hy vọng rơi cảnh bối rối, vội vàng lên tiếng giải vây.

 

“Phù Cảnh đang về chuyện thi Thu Vi năm nay.”

 

Cố Vinh: Tung ngói dẫn ngọc, hiểu!

 

, cho phép Cố Phù Cảnh dẫn khối ngọc .

 

lúc , Cố Phù Hi vẫn luôn cúi đầu im lặng bắt đầu thút thít .

 

Giọng nhỏ nhẹ và dịu dàng, hề khiến cảm thấy phiền chán.

 

Cố Vinh nghiêm giọng cắt ngang, giành tiên cơ, lạnh lùng : “Sáng sớm ồn ào, thể thanh tĩnh một chút .”

 

“Khóc lóc gì chứ? Phúc khí Phù Cảnh về nhà thăm và phúc khí thi cử đỗ đạt đều hết !”

 

“Phụ đến chuyện Phù Cảnh thi Thu Vi, liền bắt đầu .”

 

“Chẳng lẽ là nửa vị tiên thể bói toán, dự liệu Phù Cảnh thi Thu Vi sẽ rớt đài, nên một trận?”

 

“Ta dám , nếu Phù Cảnh thi cử thất lợi, gánh trách nhiệm thể chối cãi cho trận lóc .”

 

“Thật xui xẻo.”

 

Vừa dứt lời, nước mắt đang lơ lửng nơi khóe mắt Cố Phù Hi chợt ngưng , chút .

 

Nàng vốn định mượn cơ hội để phụ cảnh của mẫu khó khăn đến nhường nào.

 

mới gióng chuông, màn kịch hạ.

 

Cố Vinh những cho nàng bất cứ cơ hội để phát huy nào, còn ném cho nàng một cái nồi đen to lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-91-bao-nguoi-doc-sach-nhieu-hon-nguoi-lai-cu-muon-nuoi-heo.html.]

 

Ánh mắt Nhữ Dương Bá Cố Phù Hi cũng trở nên thiện ý: “Phù Hi, đừng nữa.”

 

Bị Cố Vinh khuấy động, Nhữ Dương Bá mất tâm trạng dùng bữa tiếp, phất tay lệnh cho hầu dọn bữa sáng, cau mày Cố Vinh, nghiêm khắc hỏi: “Ngươi đến đây gì?”

 

Diễn Cố Phù Cảnh! Cố Vinh thầm nghĩ trong lòng.

 

“Đã lâu gặp Phù Cảnh , trong lòng vô cùng nhớ nhung.”

 

“Nữ nhi cũng phụ đặt kỳ vọng lớn Phù Cảnh , lo lắng Phù Cảnh vì quá quan tâm mà hóa rối loạn, để ấn tượng trong lòng Bệ hạ rằng công tư bất phân, trái. Đến lúc đó, cây cột nhỏ kịp thành trụ cột triều đình, sinh sâu mọt, chỉ thể xem là phế vật mà xử lý.”

 

“Trưởng tỷ giáo huấn đúng lắm.” Cố Phù Cảnh ngoan ngoãn đáp.

 

Nhữ Dương Bá cũng cảm thấy lời Cố Vinh vài phần đạo lý.

 

Nói thì cũng , miệng lưỡi Cố Vinh độc địa, nhưng đầu óc nàng thật sự lanh lợi.

 

Cố Vinh : “Vậy nên, Phù Cảnh chắc chắn sẽ cầu xin cho Đào di nương, đúng ?”

 

Cố Phù Cảnh cúi đầu, một tia u ám lóe lên trong mắt.

 

Cố Vinh đang đào hố chờ nhảy, bất kể trả lời thế nào, Cố Vinh cũng hậu chiêu chờ sẵn.

 

Cầu xin, là trái.

 

Không cầu xin, là vì tiền đồ rực rỡ mà coi nỗi khổ của ruột như gì.

 

Trầm ngâm một lát, chậm rãi : “Mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của phụ .”

 

Cố Vinh khẩy: “Phù Cảnh quả nhiên là tài liệu thiên bẩm cho quan trường.”

 

“Trưởng tỷ quá khen.” Cố Phù Cảnh thản nhiên .

 

“Không lời quá khen.” Cố Vinh rạng rỡ như hoa, giọng cũng vô cùng trong trẻo và tươi sáng, nhưng những lời thốt thấm đẫm độc dược, mang theo sự lạnh băng.

 

“Lạnh lùng vô tình, ích kỷ hám lợi, coi hàng xóm là cái hố để tự trục lợi, nếu tâm tính như thế thể như cá gặp nước trong chốn quan trường, thì thật sự là bất thường.”

 

“Cố Vinh, càn!” Sắc mặt Nhữ Dương Bá đột biến, mạnh mẽ ném chiếc chén trong tay, chiếc chén bằng ngọc thạch va mặt đất, vỡ tan thành mảnh vụn.

 

Những lời , thể siết chặt mạch sống của kẻ sĩ, thể dễ dàng hủy hoại khí phách và danh tiếng trong sạch mà kẻ sĩ dựa để tồn tại.

 

Thấy , Cố Phù Cảnh để dấu vết nào mà liếc Cố Phù Hi, ý bảo Cố Phù Hi thừa cơ phát huy.

 

“Trưởng tỷ, tuy Phù Cảnh cùng với Tiểu Tri như tỷ, nhưng tỷ cũng thể vì Tiểu Tri ốm yếu bệnh tật, khó lòng ngoài cầu học thi cử quan mà cứ dày công hãm hại, bôi nhọ Phù Cảnh như .”

 

“Tiểu Tri yếu ớt là do mệnh Tiểu Tri , trách Phù Cảnh.”

 

“Sau Phù Cảnh thi cử quan đắc ý, tỷ và Tiểu Tri cũng thể hưởng lây vinh quang.”

 

“Một vinh hiển, tất cả đều vinh hiển. Một tổn hại, tất cả đều tổn hại.”

 

“Nếu đích mẫu cửu tuyền những việc của trưởng tỷ bao năm qua, e rằng sẽ tức giận đến mức khó lòng an nghỉ, hổ thẹn chôn cất ở tổ phần nhà họ Cố.”

 

Mỗi chữ mỗi câu của Cố Phù Hi đều như mũi kim sắc bén cứa lớp lụa quý giá tinh xảo, kích động cơn giận của .

 

“Vết thương Phù Hi lành ?” Cố Vinh nghiêng đầu hỏi.

 

“Nhục mạ nguyên thê của phụ , đúng là gia giáo , bản lĩnh cao.”

 

“Phù Hi cho , những năm qua ?”

 

Cố Phù Hi buột miệng thốt : “Đánh đập, g.i.ế.c c.h.ế.t gia nhân, cãi lời phụ ...”

 

Cố Vinh Cố Phù Hi bằng ánh mắt như kẻ ngốc: “Bảo theo Cầm di nương ở Trí Chân Viện học quy tắc cho , chịu, cứ lóc cầu xin phụ cho trở về Tề Thự Viện.”

 

“Đánh đập, g.i.ế.c c.h.ế.t gia nhân, gọi là thưởng phạt phân minh, nếu thể cai quản !”

 

“Còn cãi lời phụ , gọi là dám thẳng che đậy!”

 

“Bệ hạ là vua một nước còn lắng ý kiến , chẳng lẽ phụ còn cao quý hơn cả Bệ hạ ?”

 

“Lối hành xử , thật sự là nhỏ nhen.”

 

“Phù Hi tính hậu viện nhà ai ?”

 

“Ta lười tranh luận trái với kẻ ngu xuẩn.”

 

 

Loading...