Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 82: Tôi đang muốn Cố Vinh muốn tôi

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:08:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kiều Ngâm Chu lời nào khác, đặt Trầm Ngư Cao tay Cố Vinh: “Giống cả thôi.”

 

“Vinh Vinh, thăm Tiểu Tri một chút.”

 

Từng cử chỉ hành động vẫn ôn nhu như ngọc.

 

Cố Vinh cuối cùng vẫn đủ can đảm để hỏi rõ trong Thiền phòng Phật Ninh Tự hôm đó là Kiều Ngâm Chu .

 

Kỳ thực, là cũng chẳng còn quan trọng nữa.

 

Nàng và Kiều Ngâm Chu rõ ràng rành mạch, hề để chút tình ý lãng mạn nào.

 

Khi Cố Vinh và Kiều Ngâm Chu vui vẻ bước từ con đường nhỏ trong rừng trúc, Tạ Chước cảm thấy như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, cái lạnh thấu xương khiến khỏi rùng .

 

Kiều Ngâm Chu sẽ là kẻ đến mà vượt lên chứ.

 

Ánh mắt dừng chiếc lọ ngọc trắng trong tay Cố Vinh, nhất thời ngây .

 

Trầm Ngư Cao.

 

Hắn cũng chuẩn Trầm Ngư Cao cho Cố Vinh, chỉ là nghĩ lý do thích hợp để tặng.

 

Rõ ràng tạm trú trong phủ Bá tước, nhưng thể tận dụng lợi thế gần bên.

 

Trong lòng Tạ Chước dâng lên một sự hoảng loạn vô cớ, như thể sợi dây gai nhỏ bé trói chặt.

 

“Ninh đại phu.”

 

Nhận thấy sự địch ý và cảm giác áp bách vô tình lan tỏa từ Tạ Chước, Kiều Ngâm Chu khẽ nhíu mày, lập tức hiểu .

 

Cội nguồn của sự địch ý là Vinh Vinh.

 

một khí thế uy h.i.ế.p lòng như , là một đại phu bình thường ?

 

Tạ Chước hề né tránh, đối diện với Kiều Ngâm Chu: “Không Kiều công t.ử điều gì chỉ giáo.”

 

Trong lúc , giả vờ lơ đễnh nâng cánh tay lên, để lộ chuỗi hạt trầm hương Ca Nan khảm hạt vàng cổ tay.

 

Lắc một cái, lắc thêm một cái.

 

Đồng t.ử Kiều Ngâm Chu co rút, nghi hoặc về phía Cố Vinh.

 

Cố Vinh chớp chớp mắt, nàng cũng ngơ ngác.

 

Ai đó cho nàng , nàng chỉ dạo rừng trúc một chuyến, cổ tay Tạ Chước đeo thêm một chuỗi hạt.

 

Mang theo bên , gián tiếp đeo?

 

Cảm giác như Tạ Tiểu Hầu gia lạnh lùng như một pho tượng ngọc đang hóa thành một con công xòe đuôi khoe sắc .

 

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kiều Ngâm Chu, Cố Vinh chút lắp bắp : “Là lễ vật tạ ơn tặng cho Tiểu Ninh đại phu.”

 

Kiều Ngâm Chu: ……

 

Chuỗi hạt trầm hương Ca Nan khảm hạt vàng, ngàn vàng khó cầu.

 

Đến lúc , Kiều Ngâm Chu chắc liệu Ninh đại phu chỉ là đơn phương , khẽ thở dài, hạ quyết tâm, phận của Ninh đại phu .

 

Kiều Ngâm Chu thăm hỏi Cố Tri xong, cũng nán lâu, dặn dò vài câu cáo từ rời .

 

“Cố đại cô nương.” Tạ Chước rót đầy một chén nóng, đưa cho Cố Vinh, cố ý như vô tình: “Kiều Ngâm Chu quả thật là trọng tình trọng nghĩa. Nhiều năm gặp, tin cô nương thương, vẫn canh cánh trong lòng, đặc biệt đến thăm.”

 

Cố Vinh nhận lấy chén , chỉ cảm thấy giọng điệu Tạ Chước vô cùng kỳ lạ.

 

nàng hiếm khi cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ như , lười biếng sâu tìm hiểu hàm ý trong lời của Tạ Chước.

 

Hơi nóng từ chén lượn lờ, mờ nụ trong mắt nàng.

 

Trong chén phản chiếu bóng hình Tạ Chước.

 

“Hắn chỉ đến thăm thôi .” Cố Vinh nhấp một ngụm , nhẹ nhàng .

 

“Cầu hôn?”

 

Vừa ngẩng đầu lên, nàng thấy sắc mặt Tạ Chước vô cùng tái nhợt.

 

Các mạch m.á.u xanh da lúc gần như thể thấy rõ.

 

Con công xòe đuôi khoe sắc một nữa biến thành một pho tượng ngọc lạnh lẽo.

 

Lại còn là loại pho tượng phủ đầy vết nứt, thể vỡ tan chỉ bằng một cái chạm.

 

“Các nối hôn ước thời thơ ấu ?” Tạ Chước trầm giọng hỏi.

 

Tiếng gầm rú bất chợt nổi lên bên tai, cái lạnh thấu xương xuyên thấu trong chớp mắt, Tạ Chước gần như thể cử động.

 

Cố Vinh lắc đầu: “Tiểu Ninh đại phu đừng quên, Trưởng công chúa Điện hạ đang lo liệu chuyện hôn sự của . Làm thể mới cầu xin Trưởng công chúa Điện hạ, lát tự ý định chung ?”

 

Nói đến đây, Cố Vinh dừng , vẻ mặt trêu chọc: “Hơn nữa, chẳng mạng của giao cho Tiểu Ninh đại phu ?”

 

Tạ Chước Cố Vinh dùng một câu tóm gọn.

 

Từ sống đến c.h.ế.t, từ c.h.ế.t đến sống.

 

“Chỉ thế thôi ?”

 

Tạ Chước đột nhiên Cố Vinh một lời chân thật.

 

Cố Vinh chống cằm, mắt mày cong cong: “Tạ Tiểu Hầu gia sự thật ?”

 

sự thật cần đổi bằng sự thật.”

 

“Tạ Tiểu Hầu gia xác định chứ?”

 

Bốn mắt , trong mắt Cố Vinh là nụ đầy sức sống.

 

So với những gì từng thấy đây, nụ chân thật và rạng rỡ hơn nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-82-toi-dang-muon-co-vinh-muon-toi.html.]

Là sự rạng rỡ của mùa đông qua , vạn vật sinh sôi.

 

Sự đổi như thế , là do Kiều Ngâm Chu mà .

 

Tạ Chước khó thể diễn tả tâm trạng phức tạp của .

 

“Nghe.”

 

Cố Vinh khẽ cong môi: “Huynh con đường riêng, con đường của .”

 

“Con đường của cần sự thanh bạch, quy củ, nghiêm cặt.”

 

“Con đường của cần thuận theo điều lòng mong , theo ý .”

 

“Cố chấp cùng đường, khó tránh khỏi ủy khuất.”

 

“Câu trả lời , Tạ Tiểu Hầu gia hài lòng ?”

 

“Ta hài lòng quan trọng, quan trọng là Cố đại cô nương thật lòng , kiên định .” Tạ Chước nhẹ giọng .

 

Cố Vinh uống cạn chén , dứt khoát và trực tiếp: “Vẫn là câu đó, đường cũ.”

 

“Đến lượt hỏi Tạ Tiểu Hầu gia .”

 

“Sau , lỡ như và Lạc An quận chúa chỉ thể một sống sót, Tạ Tiểu Hầu gia liệu tiếp tục bảo tính mạng cho ?”

 

“Ta hỏi là Tạ Tiểu Hầu gia đang mặt đây, chứ là Tiểu Ninh đại phu ẩn danh đổi diện mạo trong Trúc Viện.”

 

“Tạ Tiểu Hầu gia nhất định suy nghĩ kỹ hãy trả lời.”

 

“Lời thật lòng, sẽ xem là thật.”

 

“Sẽ.”

 

Không miễn cưỡng, lời trái lòng.

 

“Vì ?”

 

“Cố đại cô nương, đây là vấn đề tiếp theo .” Tạ Chước lạnh nhạt nhắc nhở.

 

Trong khoảnh khắc đó, Cố Vinh nghi ngờ Tạ Chước nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm với nàng .

 

cũng chỉ là một thoáng.

 

Cho dù thật sự là nhất kiến chung tình, thì nhiều nhất cũng chỉ là nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng vì sắc .

 

Nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng vì sắc , đến nhanh thì cũng tan nhanh.

 

“Tạ Tiểu Hầu gia, giữ lời hứa.”

 

“Giữ lời hứa.”

 

Tạ Chước tiếp tục : “Vẫn còn thiếu một vài nguyên liệu nấu ăn và d.ư.ợ.c liệu, sẽ ngoài phủ mua sắm, tiện đường đến Đại Lý Tự lấy về một cuộn hồ sơ.”

 

Cố Vinh rũ đầu, nhíu mày.

 

Chưa chắc nhỉ.

 

Nàng bỏ lỡ ánh mắt đầy ẩn ý mà Kiều Ngâm Chu Tạ Chước khi rời , đương nhiên càng bỏ qua sự đáp của Tạ Chước.

 

Muốn chuyện thì cứ chuyện thôi.

 

Có vài lời, từ miệng Kiều Ngâm Chu sẽ sức thuyết phục và đáng tin cậy hơn là từ miệng nàng.

 

“Tiểu Ninh đại phu, nhanh về sớm nhé.” Cố Vinh rạng rỡ như hoa.

 

……

 

Ngõ hẻm bên ngoài Nhữ Dương Bá phủ.

 

Tạ Chước rời khỏi phủ , thư đồng của Kiều Ngâm Chu mời đến một quán xa.

 

Lên bậc thang, từ xa thấy Kiều Ngâm Chu tựa bên cửa sổ mà , dáng vẻ thanh lịch mà trang trọng, khóe mắt và hàng mày toát lên vẻ ôn nhu hòa nhã.

 

Giống như cây trúc xanh trong Trúc Viện, càng giống một đóa sơn trắng.

 

Đây là khí chất trái ngược với .

 

“Mời.”

 

Kiều Ngâm Chu rót đầy .

 

“Ta một câu hỏi mạo , mong Ninh đại phu rộng lòng bỏ qua.”

 

“Ta mạo xin hỏi Ninh đại phu thực là t.ử của Từ Thái y chăng?”

 

Tạ Chước rủ mắt xuống, chăm chú chén đang khẽ rung động trong chén, đó giơ tay tháo mặt nạ, để lộ dung mạo thật của .

 

“Tạ Chước.” Môi mỏng khẽ mở, thản nhiên .

 

Kiều Ngâm Chu kinh ngạc thôi, chén trong tay run lên, nước văng ướt ống tay áo, sâu hỏi: “Tạ Tiểu Hầu gia?”

 

Trong chớp mắt, vẻ mặt lạnh , cực kỳ cảnh giác: “Rốt cuộc Tạ Tiểu Hầu gia gì?”

 

“Lại đang mưu đồ chuyện gì?”

 

Tạ Chước, Thiên Hoàng quý tộc chân chính.

 

Trưởng công chúa là chị gái cùng cùng cha với Trinh Long Đế.

 

Mười năm thanh tu nơi Phật tự, một khi xuống núi, sủng ái tin tưởng hết mực.

 

Ở Thượng Kinh, đều tôn xưng một tiếng Tạ Tiểu Hầu gia.

 

Lạnh lùng giống trần tục, mang mặt nạ hóa thành tiểu đại phu rửa tay canh thang.

 

“Ta đang Cố Vinh .”

 

 

Loading...