Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 81: Ta Không Nên Là Gấm Thêm Hoa Trong Sinh Mệnh Của Bất Kỳ Ai

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:08:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Vinh nhất thời sững sờ, ngước mắt lên thấy đôi mắt Kiều Ngâm Chu chứa đầy ý , cùng với khuôn mặt nghiêng ôn nhuận.

 

Áo xanh như trúc, nơi cổ áo lộ một đoạn viền áo lót trắng như tuyết.

 

Nhã nhặn mà ôn nhuận.

 

Bên ngoài mềm mỏng bên trong cứng rắn, phong thái tự nhiên.

 

Đây chính là Kiều Ngâm Chu.

 

Kiều Ngâm Chu trong ngoài như một.

 

Cố Vinh trầm mặc hồi lâu, tâm trạng hỗn loạn như cỏ dại điên cuồng lan tràn, khó mà kiềm chế.

 

“Kiều công t.ử ý gì?”

 

Cổ họng Cố Vinh thắt , giọng vô cùng khó khăn.

 

Kiều Ngâm Chu khẽ thở dài, đối diện với đôi mắt long lanh nhưng mờ mịt của Cố Vinh, đưa tay hái chiếc lá trúc bay đậu trâm cài tóc của Cố Vinh, thần sắc nhiễm một chút thẹn thùng nhạt nhòa: “Vinh Vinh, vốn định đợi vạn sự chuẩn xong, bụi trần lắng mới bàn bạc với nàng, nhưng gần đây tin về sóng gió ở Bá phủ, lòng sinh sợ hãi, cho nên mới cả gan mạo đưa đề nghị.”

 

“Đợi đến khi Xuân Vị năm kết thúc, mang sính lễ đến cưới nàng về nhà, ?”

 

Lòng Cố Vinh càng thêm kinh ngạc, hàng mi dài khẽ run lên, lát , nàng chậm rãi : “Hôn ước của chúng năm năm hủy bỏ .”

 

“Vinh Vinh.” Sắc mặt Kiều Ngâm Chu tái nhợt, cố giữ bình tĩnh đưa ngọc bội hoa sen cò trắng tới mặt Cố Vinh, lo lắng : “Năm năm qua, vẫn luôn giữ tín vật, ngày đêm mong mỏi một ngày thể trả vật cũ cho chủ nhân.”

 

Ánh mắt Cố Vinh lướt qua ngọc bội hoa sen cò trắng, lòng khỏi run lên, nàng mím môi, khẽ : “Kiều công tử, con đường cũ.”

 

“Năm đó như là đích đến hủy hôn ước, nhưng thực tế thì ?”

 

Ánh mắt nàng sáng ngời mà kiên định, tựa như tia sáng đầu tiên xuyên qua màn đêm rạng đông, chậm rãi mà kiên cường vươn lên đến đỉnh.

 

Vừa xua tan bóng tối, để bất kỳ kẽ hở nào cho sự tự lừa dối.

 

Nàng liên lụy Kiều Ngâm Chu là thật, mẫu Kiều Ngâm Chu ý định hủy hôn cũng là thật.

 

“Vinh Vinh.”

 

“Phiền Kiều công t.ử gọi một tiếng Cố cô nương.” Cố Vinh thẳng Kiều Ngâm Chu, né tránh.

 

Kiều Ngâm Chu thần sắc hoảng loạn: “Vinh…”

 

“Mẫu sẽ phản đối nữa …”

 

Cố Vinh dùng giọng điệu bình thản tiếp lời: “Là vì Kiều công t.ử đạt thỏa thuận với Kiều lão Thái sư ?”

 

Câu "Đợi đến khi Xuân Vị năm kết thúc, mang sính lễ đến cưới nàng về nhà" đủ để nàng hiểu rõ nội tình.

 

“Tam nguyên cập ?”

 

“Phải ?”

 

“Kiều công t.ử cầu xin Lão Thái sư, lấy Tam nguyên cập cái giá để đổi lấy việc cầu hôn .”

 

Ở Kiều phủ, quyết định của Kiều lão Thái sư, ai dám nghi ngờ.

 

“Vả , phản đối nghĩa là vui vẻ chấp nhận.”

 

Kiếp , Kiều Ngâm Chu quả thực Tam nguyên cập , danh tiếng vang khắp Đại Càn, thanh cao quý giá vô cùng.

 

Khi , nàng là thê t.ử của Bùi Tự Khanh.

 

“Cưới sẽ ảnh hưởng đến sự thanh danh trong giới sĩ nhân của Kiều công tử, sẽ cản trở con đường công danh của Kiều công tử.”

 

“Gả cho Kiều công tử, cũng chịu đựng hết thảy ủy khuất, kẻ hiền lành nhân đức trái với lòng , lấy đức báo oán, trơ mắt đau khổ, kẻ thù hả hê, chỉ vì thanh danh của Kiều gia phép tổn hại.”

 

“Ta hiểu Kiều công t.ử ý cứu khỏi vũng lầy, nhưng đối với , Kiều gia cũng là một nơi hiểm độc phủ đầy hoa gấm. Dù chịu nhiều ủy khuất đến , trong mắt ngoài, cũng sẽ thành là kẻ , lấy oán báo ơn.”

 

“Ta cảm kích tấm lòng của Kiều công tử, nhưng gả cho Kiều công tử.”

 

Cố Vinh từng chữ rõ ràng, đanh thép.

 

Con quý ở chỗ tự , chỉ cần bản nặng nhẹ thế nào, mà còn hiểu rõ điều lòng mong .

 

Điều gì bản , điều gì , ủy khuất nào thể chịu đựng, ủy khuất nào thể chịu đựng.

 

Nàng cả đời cúi đầu khom lưng, cũng gượng ép bản để giữ hòa khí.

 

Kiều gia, gia phong nghiêm cẩn thanh chính, lấy thi thư truyền gia, tuân thủ đạo lý thánh hiền.

 

Kiều Ngâm Chu, bậc quân t.ử với chín điều cần suy ngẫm, tài đức vẹn , quả thực là hiền phu vạn khó gặp.

 

như nàng, kẻ từ địa ngục, ôm chí báo thù rửa hận thể mơ ước.

 

Chỉ cần động lòng mơ tưởng, tức là tự tay chặt đứt cành lá báo thù, tự kén giam .

 

Nàng trầm tư một lát, nhẹ nhàng thở một , dứt khoát : “Hôn ước thuở thơ ấu, cứ để nó như khói mây qua, tan biến dấu vết .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-81-ta-khong-nen-la-gam-them-hoa-trong-sinh-menh-cua-bat-ky-ai.html.]

“Kiều công t.ử vốn nên thanh bạch tì vết, quang minh lạc, trở thành tấm gương sáng thể xâm phạm triều đình Đại Can, răn đe bọn tham quan ô , bảo vệ lê dân bách tính.”

 

“Ta cũng nên thuận theo điều lòng mong , chứ là một đóa hoa tô điểm thêm cho cuộc đời của bất kỳ ai.”

 

“Kiều công t.ử nghĩ ?”

 

Kiều Ngâm Chu rũ mắt, khẽ nhíu mày.

 

Từng lời của Vinh Vinh đều đanh thép mạnh mẽ, sự quyết đoán và tỉnh táo khiến thể phản bác.

 

Hạt giống hoa ấp ủ từ nhỏ, trong năm năm bỏ lỡ, kiên cường nở rộ.

 

Nở hoa, mọc thêm gai, khoác lên áo giáp.

 

“Vinh Vinh, nàng suy nghĩ kỹ ?”

 

Trong tim Kiều Ngâm Chu dâng lên nỗi đau đớn âm ỉ, lặng lẽ lan khắp cơ thể.

 

Là do quá chậm chạp, để Vinh Vinh chờ đợi quá lâu ?

 

Nếu hai năm đoạt thủ khoa Thu Vi, năm trực tiếp tham gia Xuân Vi, liệu tình hình khác .

 

dám mạo hiểm.

 

Tổ phụ là Tam Nguyên Cập Đệ, chứ chỉ là thi đậu ghi danh.

 

Những chiếc gai nhọn Vinh Vinh, há chẳng là những nỗi khổ nàng gánh chịu .

 

Kiều Ngâm Chu hề chút oán trách nào.

 

Cố Vinh kiên định gật đầu: “Nghĩ kỹ .”

 

Kiều Ngâm Chu dịu dàng, siết chặt chiếc lá trúc khẽ rơi xuống từ búi tóc của Cố Vinh, nhẹ giọng : “Vinh Vinh, nàng hiểu mà, mười năm bầu bạn, tuyệt đối sẽ bất cứ điều gì khiến nàng khó xử.”

 

“Năm năm , nàng chịu khổ .”

 

Đột nhiên, Cố Vinh cảm thấy mũi cay xè, vội vàng cúi đầu, chậm rãi chớp mắt, cố gắng nén những giọt nước mắt sắp trào khỏi khóe mi.

 

“Vinh Vinh, gả thì gả.”

 

“Đừng .”

 

Kiều Ngâm Chu dường như một đôi mắt thể thấu sự ngụy trang của khác.

 

Xuyên qua chiếc khăn tay ngả màu vàng, đó thêu hai chú gà con đang mổ thóc.

 

Cố Vinh ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng, với vẻ mạnh miệng: “Không .”

 

“Được, .” Kiều Ngâm Chu thuận theo ý Cố Vinh.

 

Giọng điệu dỗ dành cực kỳ giống với Thanh Đường.

 

Ngay đó, Kiều Ngâm Chu lấy hai chiếc lọ ngọc nhỏ tinh xảo từ chiếc túi thơm đeo bên hông.

 

“Đây là Trầm Ngư Cao.”

 

“Đợi khi vết thương cổ và mu bàn tay nàng đóng vảy, cứ sáu canh giờ thoa một , thể đảm bảo để sẹo.”

 

“Ta nhớ hồi nàng còn nhỏ mèo hoang trong ngõ cào, để một vết cào nông, nàng đến ngất , cứ khăng khăng là cô gái xí.”

 

Giọng của Kiều Ngâm Chu như làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua tai, gợi những ký ức cũ kỹ phong ấn trong tâm trí Cố Vinh, chúng nhanh chóng nảy mầm, đung đưa.

 

Nàng cũng từng những ngày tháng vô ưu vô lo.

 

“Trầm Ngư Cao hiếm , Kiều…”

 

“Hãy gọi một tiếng Văn Phú ca ca .”

 

Cố Vinh : “Huynh đội mũ thanh niên, cũng cài trâm thiếu nữ, rốt cuộc khác thuở thiếu thời.”

 

“Vậy thì gọi trưởng.”

 

“Huynh trưởng.” Cố Vinh còn ngập ngừng chối từ nữa, thuận theo ý .

 

“Trầm Ngư Cao trân quý vô cùng, một lọ khó tìm, ngay cả những nương nương sủng ái trong cung cũng đủ dùng, trưởng lấy từ ?”

 

“Hôm qua một bài phú cho Bệ hạ, khiến Long Nhan Bệ hạ vô cùng vui vẻ, nên cầu xin ban thưởng.” Kiều Ngâm Chu một cách nhẹ nhàng: “Vinh Vinh, cần cảm thấy áp lực.”

 

“Nàng đó, phú ngâm thơ, đều là chuyện dễ như trở bàn tay.”

 

Cố Vinh rũ mắt.

 

Không giống .

 

Cái gọi là phú, ngoài dự đoán chính là những lời tụng ca dài dòng.

 

Mà cái giới thanh lưu cần, chính là cốt cách nịnh hót, luồn cúi.

 

Loading...