Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 76: Ta Không Phải Tiểu Ninh Đại Phu, Ta Là Tạ Chước
Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:08:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cố Vinh, con lập tức đến Kinh Triệu phủ rút đơn kiện, đồng thời đến phủ giải thích rõ chuyện.” Nhữ Dương Bá đuổi hầu ngoài, thẳng.
Cố Vinh khẽ nhếch khóe môi, mang theo nụ trào phúng: “Phụ , tự nuốt lời đang đ.á.n.h mặt Điện hạ ?”
“Con .”
Nhữ Dương Bá tức giận vỗ bàn, phẫn nộ chất vấn: “Làm thể cho phép ngươi kháng cự! Đứa con bất hiếu , chẳng lẽ con thực sự kéo Bá phủ chỗ diệt vong ?”
“Ác nhân cáo trạng ?” Cố Vinh nhẹ nhàng hỏi ngược .
“Đào thị t.h.a.i .” Trong giọng điệu của Nhữ Dương Bá lộ vẻ đắc ý.
Cố Vinh : “Của Thẩm Kỳ Sơn ?”
Cơ thể Nhữ Dương Bá cứng đờ, mày nhíu chặt, gần như thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: “Rốt cuộc ngươi đang hươu vượn cái gì?”
“Nếu của Thẩm Kỳ Sơn, thì tại khăng khăng hết đến khác yêu cầu rút đơn kiện?” Cố Vinh hỏi một cách hiển nhiên.
“Phụ , đơn kiện rút nữa .”
“Có lẽ vợ chồng Thẩm Kỳ Sơn nhận tội và ký tên đóng dấu .”
Trong mắt Nhữ Dương Bá lóe lên một tia hung ác: “Có Điện hạ bảo hộ cho hôn sự của con, vi phụ quả thực khó lòng can thiệp.”
“ Cố Tri đời kiếp khó lòng thoát khỏi sự trói buộc của Nhữ Dương Bá phủ, khi con hành động tùy tiện, cũng nên xem xét...”
“Phụ đang dùng tính mạng của Tiểu Tri để uy h.i.ế.p ?” Cố Vinh lạnh lùng ngắt lời Nhữ Dương Bá.
“Ta sẽ khuất phục uy hiếp.””
“Phụ , .”
“Có thêm một nữa, sẽ kéo bộ gia tộc họ Cố c.h.ế.t.”
“Cả tộc tề chỉnh, suối vàng cũng náo nhiệt.”
“Nếu Phụ tin, cứ việc thử xem.”
“Phụ quan tâm vợ chồng Thẩm Kỳ Sơn đến mức , thật sự là giao tình thâm sâu ? Ta cho Phụ mặt mũi, Phụ đừng voi đòi tiên.”
“Kẻ thể rời xa tước vị Bá phủ chính là Phụ , chứ .”
Nhữ Dương Bá giận đến run , bỗng chốc phắt dậy: “Cố Vinh, là Phụ của ngươi!”
“Phụ , là nữ nhi của !” Cố Vinh né tránh: “Phụ từ thì T.ử hiếu.”
“Tự lo liệu .”
Nhữ Dương Bá tức đến run rẩy, giơ ngón tay, phẫn nộ chỉ Cố Vinh: “ Điện hạ cái bộ mặt ngỗ nghịch bất hiếu, quái gở đáng ghét của ngươi ?”
“Vậy thì phiền Phụ cáo tri .” Cố Vinh để tâm.
“Ta chỉ quái gở đáng ghét, còn thù tất báo.”
“Đơn kiện, sẽ rút.”
“Đào di nương, càng tha thứ.”
“Phải , Phụ bù đắp đủ của hồi môn lấy ?”
“Tính kiên nhẫn của , mà đ.á.n.h trống kêu oan nữa, sẽ kiện việc của hồi môn của mẫu khuất đ.á.n.h cắp, và ấu trúng kỳ độc!”
Nhữ Dương Bá nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dấy lên còn là hận ý, mà là sát ý.
Chỉ cần Cố Vinh c.h.ế.t, Bá phủ sẽ thái bình.
Thấy , ý trong mắt Cố Vinh càng lúc càng sâu.
Nhữ Dương Bá là phụ ruột thịt của nàng, chiếm giữ vị trí đạo đức cao nhất. Luân lý cương thường, luật pháp và tập tục Đại Càn đều tự nhiên nghiêng về phía Nhữ Dương Bá.
Chữ Hiếu như một ngọn núi lớn thể thách thức vượt qua, dù gõ đ.á.n.h cũng thể lay chuyển ngọn núi cao ngất đó.
Chỉ Nhữ Dương Bá ngày mùng một, nàng mới thể ngày rằm.
“Chậc.” Cố Vinh khẽ chậc một tiếng: “Cũng tay của Phụ sạch sẽ .”
“Nếu , tước vị Bá phủ sẽ thật sự giữ nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-76-ta-khong-phai-tieu-ninh-dai-phu-ta-la-ta-chuoc.html.]
“Phụ tay thể xách vai thể gánh, thông thạo việc nhà việc đồng áng, Đào di nương mềm yếu dịu dàng, Cố Phù Hi lóc ỉ ôi, Cố Phù Cảnh tiêu xài phung phí chừng mực...”
“Những tài sản tổ tiên của Bá phủ cũng chẳng chịu sự tiêu xài bao lâu.”
“Đời , thật mờ mịt vô vọng a.”
“Bất quá, trời tuyệt đường .” Trong mắt Cố Vinh tràn ngập ác ý, nàng từng chữ một: “Phụ còn thể lựa chọn ăn trộm, cướp, xin, c.h.ế.t!”
Nhữ Dương Bá tối sầm mắt , ngất lịm .
Cố Vinh chằm chằm vẻ khốn đốn của Nhữ Dương Bá, khóe miệng nhếch lên một nụ chế giễu.
Nụ vụt tắt, ngay đó nàng mặt vô biểu tình chậm rãi giơ tay lên, chút lưu tình tát mạnh mặt một cái, dùng khăn tay chấm khóe mắt, chạy khỏi Xuân Huyên Viện.
Ngoài Xuân Huyên Viện, Tạ Chước đang .
“Hắn đ.á.n.h nàng ?”
Cố Vinh cúi đầu, im lặng thút thít.
Ánh mắt Tạ Chước rơi vết tát chói mắt má Cố Vinh, đồng t.ử tự chủ co .
Phẫn nộ trào dâng.
Giận Cố Vinh hết đến khác tự thương, giận Nhữ Dương Bá chút trách nhiệm cha nào.
Cố Vinh chợt cảm thấy hàn khí đang hoành hành, nàng lén lút ngẩng mắt quan sát, chỉ thấy Tạ Chước rủ mắt xuống, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, khó mà phân biệt cảm xúc của . Tuy nhiên, bầu khí trầm thấp tỏa quanh như một rào chắn vô hình, khiến tự chủ mà sinh lòng e sợ, dám tùy tiện gần.
“Cố đại cô nương.”
“Lời tại hạ , Cố đại cô nương đều để lòng, tai.”
Giọng trầm thấp nhưng ẩn chứa lửa giận của Tạ Chước tựa như cơn gió cuốn lá vô độ trong tiết thu sâu.
Đầu óc Cố Vinh ong ong cả lên.
Không , ai cho , Tạ Chước đột nhiên tự vạch trần thế .
Lại là từ khi nào phát giác đoán phận .
Vậy còn tiếp tục diễn nữa ?
Diễn!
Sinh mệnh ngừng, diễn kịch thôi.
Tạ Chước sâu Cố Vinh một cái, mang theo sự lạnh lùng thể diễn tả , xoay rời .
Hắn nên vạch trần, nên Cố Vinh khó xử.
lý trí mà vẫn luôn tự hào như đê sông vỡ trận, sụp đổ.
Cố Vinh là kẻ đào ngũ.
Hắn mới chính là kẻ đào ngũ.
“Tạ Tiểu Hầu gia.” Cố Vinh nghẹn ngào mở lời.
Tạ Chước dừng bước, nhưng đầu .
Cố Vinh khẽ thở hắt một , vén váy chạy nhanh đến mặt Tạ Chước, đôi mắt ngập nước lấp lánh, trong ánh rạng đông mờ ảo, lay động một vẻ thấp thỏm và mong chờ như thôi.
“Tạ tiểu Hầu gia, hôm qua quả thực dựa hương khí tỏa từ tấm bùa Bình An mà nhận phận của , còn về vết tát mặt, là do chính tự .”
Đối diện với lời thú nhận bất ngờ , lửa giận trong lòng Tạ Chước dịu đôi chút, y cúi đầu, ánh mắt hướng về Cố Vinh, cố gắng thấu tình cảm chân thật xen lẫn giữa sự thấp thỏm và mong chờ của nàng.
Là tính toán.
Là sự lạnh nhạt giữ cách ngàn dặm.
Tạ Chước thất vọng.
Y , lời thẳng thắn của Cố Vinh là sự thành thật, mà là lấy lùi tiến.
Thôi , nàng chịu khó dùng tâm tư để lừa gạt, dụ dỗ y, cũng coi như là phúc khí của y, dù còn hơn là dụ dỗ Kiều Ngâm Chu.
Hơi lạnh dần tan, Cố Vinh trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, tiếp tục : “Không tin phong thái quân t.ử của Tiểu Hầu gia, mà là dám tin rằng sẽ vô duyên vô cớ nhận sự thiện ý như .”