Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 73: Mạng của ta, ngươi có dám nhận không?

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:08:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cơn gió dài ngoài đình viện thổi qua, nhẹ nhàng lùa trong phòng, khiến rèm châu và màn lụa khẽ rung rinh, phát tiếng sột soạt.

 

Cố Vinh nghiêng đầu mỉm , dung nhan rạng rỡ như đóa hoa hải đường nở rộ núi Phật Ninh Tự.

 

Từng lọn tóc mai rủ xuống bên thái dương nàng khẽ lay động.

 

Thấy Cố Vinh như , , trong lòng Tạ Chước chợt dấy lên một vài ý nghĩ khó thành lời.

 

Nghìn đầu vạn mối, khi thốt miệng chỉ còn một câu: "Đại cô nương sinh cao quý, nên quý trọng bản ."

 

Cố Vinh nhẹ nhõm thở phào một , âm cuối hân hoan: "Ta cứ tưởng Tiểu Ninh đại phu thích tĩnh thích phiền nhiễu, căm ghét chuyện gà bay ch.ó sủa tranh đấu trong Bá phủ."

 

"Không thì ."

 

Tạ Chước thu dọn hộp thuốc, nhẹ nhàng đóng nắp, rủ mắt qua: "Cố Đại cô nương, sinh mạng trọng yếu, đáng giá ngàn vàng, vì mà từ bỏ sinh mệnh là điều đáng. Bất cứ tình huống nào bất cứ ai, cũng đáng để Đại cô nương tổn thương từ bỏ sinh mệnh của ."

 

Cố Vinh ngước mắt, bốn mắt .

 

Nàng bỗng cảm thấy mày mắt Tạ Chước ánh tà dương và ánh nến nhuộm một màu vàng nhạt đầy từ bi, thực sự chút ảo giác kỳ lạ về sự bi thiên mẫn nhân.

 

Khoảnh khắc , Tạ Chước dường như là pho tượng Phật bạch ngọc mà nàng cung phụng trong Phật đường nhỏ, ngày đêm nhận hương khói của nàng, lắng lời nàng cầu nguyện, chỉ để bảo hộ riêng một nàng.

 

Trái tim tê liệt, đột nhiên một tia mềm mại.

 

cũng chỉ là chốc lát, nữa phủ lên lớp băng giá.

 

Chỉ là ảo giác mà thôi.

 

Phải dày công tính toán, từng bước tạo thế thì mới thể mưu cầu sự thương xót.

 

Lâu , Cố Vinh cuối cùng cũng cong môi khẽ, nụ rạng rỡ, nhưng lời đặc biệt tiêu điều tự thương.

 

"Nếu thể đóa hoa treo cao cành, vướng bụi trần, nở rộ đến tột cùng, thì ai cam lòng rụng xuống hóa thành bùn đất, nghiền nát thành bụi bặm?"

 

"Tiểu Ninh đại phu, ngươi đúng ?"

 

Tạ Chước khẽ thở dài, gật đầu.

 

Hạt giống bén rễ, nảy mầm, cành, nở hoa giữa khe hở của vách đá cheo leo, thấm đẫm m.á.u lệ và khổ nạn.

 

Cho nên đóa hoa nở , dù lộng lẫy rực rỡ đến , cũng là thứ khiến tránh xa vạn dặm.

 

Chưa từng trải qua chuyện , những lời nhẹ nhàng của , vô hình trung thấm đẫm sự chỉ trỏ và kiêu ngạo từ cao xuống.

 

Cố Vinh chuyển đề tài, trêu ghẹo: "Tiểu Ninh đại phu sinh mạng trọng yếu, đáng giá ngàn vàng, ngàn vàng thể mua mạng sống ?"

 

"Cố Đại cô nương mua mạng của ai?" Tạ Chước trầm ngâm một lát, trịnh trọng hỏi.

 

Trong thở, Tạ Chước nghĩ cách quang minh chính đại trừng phạt Nhữ Dương Bá.

 

Huân quý thế tập mấy đời, nào ai thực sự sạch sẽ.

 

"Một ngàn lượng vàng, một vạn lượng bạc." Cố Vinh bưng một xấp ngân phiếu từ hộp gỗ, : "Đây là hai vạn lượng ngân phiếu, mua mạng của tiểu nữ t.ử và xá ."

 

"Tiểu Ninh đại phu, ngươi dám nhận ?"

 

Quân t.ử cẩn thận khi ở một , lừa dối trong phòng tối.

 

Khiêm tốn để tự giữ , vẻ tiềm ẩn sẽ mãi mãi.

 

Cho dù Tạ Chước hình đổi dạng, giả trang thành học đồ, thì lời hứa của quân t.ử vẫn nặng hơn cả Ngũ Nhạc.

 

Tạ Chước xấp ngân phiếu mặt, suy nghĩ bay xa.

 

Hóa , chỉ một đáng giá hai vạn lượng.

 

Bùi Tự Khanh tính là cái thá gì!

 

Cố Vinh tủm tỉm, cũng thúc giục.

 

"Cố Đại cô nương, tại hạ chỉ là học đồ, y thuật mỏng manh, thể chữa lành vết thương Đại cô nương, nhưng thể chữa khỏi căn bệnh cố chấp trong lòng, thực sự dám nhận."

 

"Ta tin tưởng Tiểu Ninh đại phu."

 

Ánh mắt Tạ Chước thâm thúy, kinh ngạc nghi ngờ.

 

Cố Vinh nhận ?

 

Rốt cuộc là bằng cách nào mà nàng nhận ?

 

Ngay khi Cố Vinh tưởng rằng Tạ Chước sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu vô lý của nàng, Tạ Chước vươn tay , những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, rút hai tờ ngân phiếu: "Tại hạ nhận."

 

Cố Vinh trêu chọc: "Mạng chỉ đáng giá ngàn lượng bạc ?"

 

"Vô giá." Tạ Chước dừng , thần sắc chút tự nhiên, dái tai nhuộm một màu hồng nhạt. "Là y thuật của tại hạ chỉ đáng giá ngàn lượng bạc mà thôi."

 

"Đại cô nương yên tâm, tại hạ nhận ngân phiếu sẽ tận lực hết sức ."

 

Đây là thứ hai Cố Vinh đưa tiền mua mạng cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-73-mang-cua-ta-nguoi-co-dam-nhan-khong.html.]

 

Đây tính là giao tình sinh tử?

 

Cố Vinh : "Ta tin Tiểu Ninh đại phu."

 

Không, nàng tin Tiểu Hầu gia Tạ Chước, tiếng thanh liêm, thương xót kẻ yếu.

 

"Tiểu Ninh đại phu tạm lưu ba ngày tại Bá phủ, cư trú ở Trúc Uy Uyên, nhân tiện chỉ điểm cho Bất Ngôn, bên cạnh xá , vài câu về y thuật, ?"

 

"Được."

 

Tạ Chước ý kiến gì, thuận theo tự nhiên.

 

"Tiểu Ninh đại phu, xin mời."

 

Cố Vinh tự đưa Tạ Chước đến Trúc Uy Uyên, an bài tỉ mỉ, chu đáo.

 

Tia tà dương cuối cùng nơi chân trời màn đêm nuốt chửng.

 

Vầng trăng sáng ngời chầm chậm dâng lên, trèo qua ngọn cây, rải xuống ánh bạc lấp lánh.

 

Cố Vinh tùy ý tựa nghiêng chiếc sập mềm, tay khẽ nắm lấy một chén nguội lạnh.

 

Tạ Chước là đoan chính tự giữ , thanh tuấn đạm mạc, Trinh Long Đế sủng ái và trọng dụng sâu sắc, là sủng thần Hoàng đế ghi nhớ trong lòng, cũng là quyền thần quyền thế ngút trời, phong quang vô hạn.

 

Đời nàng từng thấy nửa phần thói của Tạ Chước.

 

Ít nhất, khi nàng giam cầm, Tạ Chước vẫn trong sạch.

 

Cũng từng Tạ Chước vướng bận gì với nữ nhân, quả thật là gần nữ sắc.

 

Đương nhiên, cũng gần nam sắc.

 

Khi đó, để đưa Bùi Tự Khanh lên vị trí Lại Bộ Lang trung, nàng dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu", mang trọng lễ bái phỏng Lão phu nhân Trung Dũng Hầu phủ, mong Lão phu nhân thể vài lời cho Bùi Tự Khanh mặt Tạ Chước.

 

Khi rời phủ, nàng thấy Tạ Chước và Lạc An Quận chúa từ xa.

 

như nàng đây, Tạ Chước tình cảm nam nữ với Lạc An Quận chúa, nhưng vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất, là bến cảng an nhất của Lạc An Quận chúa.

 

Tạ Chước đang nắm đại quyền mực chiếu cố Lạc An Quận chúa.

 

Thượng Kinh rộng lớn, ai dám xem thường Lạc An Quận chúa.

 

Sự chiếu cố và dung túng của Tạ Chước là chỗ dựa cho Lạc An Quận chúa ngang ngược kiêng nể.

 

Vậy những việc ác mà Lạc An Quận chúa thì ?

 

Tạ Chước nên chịu trách nhiệm ?

 

Cố Vinh siết chặt tách , ngón tay từ từ xiết , móng tay cào nhẹ lên thành chén, phát âm thanh sắc bén.

 

Nàng nhớ, nhớ rõ ràng.

 

Những ngày giam trong hầm tối chịu đủ hành hạ, chỉ một nàng thấy cái tên Tạ Chước từ miệng Lạc An Quận chúa.

 

Đối diện với lời nàng cầu xin, c.h.ử.i bới, lóc, uy hiếp, Lạc An Quận chúa rằng và Tạ Chước, nàng vĩnh viễn thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn, cho dù may mắn trốn thoát, cũng ai dám nhận đơn kiện của nàng.

 

Trong chuyện , Tạ Chước đóng vai trò như thế nào.

 

Che chở mà , rõ mà vẫn buông thả?

 

Nàng hận Bùi Tự Khanh và Lạc An Quận chúa, tự nhiên là hận cả những thứ liên quan đến họ.

 

Cho nên, nàng tinh tế chọn lựa Tạ Chước.

 

vài tiếp xúc, đáy lòng nàng càng thêm d.a.o động.

 

Cố Vinh tâm phiền ý loạn, đặt mạnh chén xuống bàn, phát âm thanh vang dội, khiến nước văng tung tóe.

 

Nàng ghét nhất là tình huống nửa đen nửa trắng, dây dưa dứt .

 

Ân chính là ân, cừu chính là cừu, lợi dụng chính là lợi dụng!

 

"Tiểu thư, tay còn đang thương mà." Thanh Đường vội .

 

Cố Vinh giận dữ: "Ngày mai bán bộ cụ , đổi thành lương thực, đưa đến Tế Từ viện."

 

Thanh Đường kinh ngạc, mở to mắt: "Tiểu thư, bộ cụ là vật yêu thích của , luôn hoa văn nung đúc vô cùng tinh xảo, độc nhất vô nhị, còn ..."

 

"Tựa như một ngọn lửa dữ dội, nhe nanh múa vuốt, xí đến cực điểm, gì đến tinh xảo?" Cố Vinh khẽ đẩy tách , dời nó khỏi tầm mắt. "Vì cứ vẽ chữ 'An' đáy chén, khiến an yên."

 

Thanh Đường: Tiểu thư uống t.h.u.ố.c nổ ?

 

"Phải , c.h.ế.t."

 

"Chọc tiểu thư vui, đó chính là tội c.h.ế.t của cụ."

 

Thanh Đường dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con để dỗ Cố Vinh, nhanh nhẹn dọn bộ cụ .

 

Bộ cụ , đáng giá hơn trăm lượng bạc đấy.

 

Loading...