Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 66: Hôn ước thời niên thiếu tựa giấc mộng

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:06:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lão Phương trượng nhíu mày chắp tay: “Ngày mười ba tháng ba?”

 

Cố Vinh gật đầu.

 

Lão Thiền sư trầm ngâm giây lát, khẽ vuốt chòm râu bạc, : “Ngày mười ba tháng ba, khách hành hương đến chùa thắp hương thưa thớt lắm.”

 

“Phu nhân Lại bộ Thị lang khỏi bệnh, dẫn theo con gái đến tạ ơn, thị vệ và tỳ nữ cùng.”

 

“Thí chủ Kiều Ngâm Châu của phủ Kiều Thái sư cũng Phật Ninh Tự cầu một lá bùa Phúc Thọ dâng Phật cho Lão Thái sư.”

 

“Y cũng thị vệ tùy tùng.”

 

“Đa tạ Phương trượng đại sư cho .” Cố Vinh cúi đầu .

 

Rời khỏi tĩnh thất, Cố Vinh lòng đầy ưu tư.

 

Người trong thiền phòng hôm đó là Kiều Ngâm Châu ?

 

Nếu là Kiều Ngâm Châu...

 

Bỗng nhiên, cảm giác hổ thẹn trào dâng trong lòng Cố Vinh.

 

, Kiều Ngâm Châu hẳn mua nổi cây trâm ngọc Băng Xuyên Thanh Tuyền . Trời đất chứng giám, lời ý chê bai Kiều Ngâm Châu nghèo hèn, chỉ là bàn chuyện một cách công bằng.

 

Là ai cũng , nhưng tuyệt đối thể là Kiều Ngâm Châu.

 

Đường núi gập ghềnh, xe ngựa lắc lư, rèm che bay bay, Cố Vinh tựa vách xe, nửa tỉnh nửa mê.

 

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Cố Vinh lờ mờ thấy Kiều Ngâm Châu năm mười lăm tuổi.

 

Hôn ước giữa nàng và Kiều Ngâm Châu thật sự quá đỗi trẻ con.

 

Nàng mẫu kể, Kiều Ngâm Châu khi còn bé đỡ một trúng độc cho Kiều Lão Thái sư, kết thù vô triều đình. Trong của hồi môn của mẫu nàng t.h.u.ố.c dẫn để giải độc.

 

Kiều Lão Thái sư tìm đến Nhữ Dương Bá phủ, mẫu nàng sảng khoái tặng t.h.u.ố.c dẫn cho Lão Thái sư.

 

Lão Thái sư cũng hề lề mề, vung tay một cái liền định hôn ước.

 

Mối hôn sự , tính Nhữ Dương Bá phủ là lợi.

 

Khi đó, nàng vẫn còn đang trong bụng mẫu . Ừm, khi nàng còn kịp chào đời, nàng vị hôn phu .

 

Từ thuở thơ ấu, nàng Kiều Ngâm Châu là phu quân tương lai của .

 

Khác với Vinh thị ở Dương Châu luôn vung tiền như rác, Kiều gia thanh quý và giản dị.

 

Khi còn bé, nàng hiểu vị hôn phu tương lai là nghĩa gì. Chỉ , Kiều Văn Phú ca ca của Kiều gia trông thật .

 

gấm vóc lụa là, ngọc quan ngọc bội, nhưng y vẫn tỏa ánh sáng.

 

Khi nàng còn trôi chảy để mách tội khác, Kiều Văn Phú hạ bút thành thơ, mở miệng thành chương.

 

Khi nàng còn đang trêu mèo giỡn chó, bắt bướm, Kiều Văn Phú tinh thông tất cả Lục Nghệ của bậc quân tử.

 

Kiều Ngâm Châu luôn tỏ thanh nhã, đạm bạc, trầm mặc và tĩnh lặng.

 

Còn nàng, tuổi trẻ vô tri ham náo nhiệt, luôn thích những thứ màu sắc rực rỡ.

 

, Kiều Ngâm Châu sẽ đặt những con bột màu mè do nàng tô, gọn gàng giá gỗ trong thư phòng, nơi chỉ cần ngẩng đầu là thấy.

 

Sẽ từng nét từng nét sửa những chữ xiêu vẹo nàng tập .

 

Sẽ mang thang tới đỡ nàng đang trèo cành cây nhặt diều xuống.

 

Nàng nhớ rõ lắm chuyện xảy năm sáu tuổi.

 

Năm sáu tuổi, mẫu sinh Tiểu Tri xong thì thể yếu nhiều, Tiểu Tri cũng thể nhược đa bệnh.

 

, khi chăm sóc nàng, mẫu phần lực bất tòng tâm.

 

Từ sáu tuổi đến mười tuổi, nàng gần như luôn theo Kiều Ngâm Châu.

 

Chữ của nàng là do Kiều Ngâm Châu dạy. Đàn cầm của nàng, cũng là do Kiều Ngâm Châu dạy.

 

Mẫu luôn , sớm định Kiều Ngâm Châu là quyết định đúng đắn nhất. Nàng nghĩ, vẻ là .

 

Kiều gia ca ca dung mạo , tính tình , khác mắng nàng đầy mùi đồng tanh tục khí, y vẫn bảo vệ nàng.

 

Sau thì .

 

, thì .

 

Cố Vinh bỗng nhiên kinh hãi tỉnh giấc.

 

Trên trán nàng phủ đầy mồ hôi lạnh.

 

Sau , nàng đích đến tận nhà hủy bỏ mối hôn ước văn thư chính thức .

 

“Tiểu thư.” Thanh Đường nhẹ nhàng cầm khăn tay, vẻ mặt đầy lo âu lau mồ hôi lạnh trán Cố Vinh: “Chúng nên tìm một đại phu, kê vài thang t.h.u.ố.c an thần.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-66-hon-uoc-thoi-nien-thieu-tua-giac-mong.html.]

Cố Vinh trấn tĩnh tinh thần, hít thở điều hòa: “Không cả, chỉ là nhớ chút chuyện cũ.”

 

Kiều Ngâm Châu là chuyện của kiếp .

 

Ở Bá phủ cùng Đào thị đấu đá năm năm, vì Bùi Tự Khanh mà dốc hết tâm lực sáu năm, giam trong mật lao hơn hai năm.

 

Mười ba năm đằng đẵng, dẫu cho bao nhiêu tình cảm mờ mịt tuổi thiếu thời, cũng đều đốt cháy hết trong những tháng năm nước sôi lửa bỏng ngày qua ngày. Khi nàng c.h.ế.t, cũng chỉ mới ngoài hai mươi.

 

Những đoạn tuyệt ở kiếp , cứ để họ đoạn tuyệt ở kiếp .

 

…… phủ.

 

“Tiểu Hầu gia và Cố Vinh đồng thừa một xe?”

 

“Ngươi dám chắc chứ?” Lạc An Quận chúa chất vấn bằng giọng the thé, sắc lạnh.

 

“Nô tỳ tận mắt thấy.” Tỳ nữ rụt vai, giọng run rẩy: “Xe ngựa của Tiểu Hầu gia hỏng nửa đường, vặn gặp Đại tiểu thư Cố gia ngang qua, nên tiện đường đưa Tiểu Hầu gia một đoạn.”

 

Cơn giận của Lạc An Quận chúa hề giảm bớt.

 

Nàng danh nghĩa là của Tạ Chước, mỗi khi nàng khỏi phủ thắp hương, dạo chơi ngắm hồ, đều đặc biệt dặn dò Tạ Chước chăm sóc nàng .

 

Tuy nhiên, Tạ Chước luôn lấy lễ giáo nam nữ khác biệt cớ, lạnh lùng từ chối nàng .

 

Nếu là tình huống thể né tránh, thậm chí còn chẳng thêm một lời với nàng .

 

Đối với xe ngựa của Cố Vinh, vui vẻ chấp nhận; đối với lễ vật của Cố Vinh, cũng nhận hết sót thứ gì, nhưng đối với nàng , luôn tìm cách tránh xa.

 

Tạ Chước! Cố Vinh!

 

Cố Vinh mới thề thốt rằng chẳng hề hứng thú một nhà với nàng , thoắt cái đầu mời Tạ Chước chung một xe!

 

Sao mời luôn Tạ Chước lên giường cùng ! Tiện nhân!

 

Lạc An Quận chúa nghiến răng nghiến lợi.

 

Trong phút chốc, Lạc An Quận chúa phân rõ rốt cuộc hận ai hơn.

 

Nộ khí dâng trào, nàng giật mạnh bức cổ họa tường xuống, tức giận dùng sức xé toạc, cuộn tranh lập tức rách tan, hóa thành hai nửa.

 

Đây là bức cổ họa nàng cố ý dùng trọng kim mua về. Do Huệ Minh Pháp sư triều vẽ. Vốn dĩ nàng tặng cho Tạ Chước.

 

Một tiếng “xoạt” vang lên. Lạc An Quận chúa ném cuộn tranh xuống đất, vẫn hả giận nên giẫm thêm hai cái.

 

Nếu Tạ Chước xuống núi, nàng chính là nữ nhi độc nhất vô nhị của , ai nấy đều kính trọng, nâng niu nàng .

 

Tạ Chước rốt cuộc về gì! Đã về , vì thể đồng ý sự tác hợp của .

 

Lại còn hết đến khác đẩy nàng tình cảnh khó xử, nực .

 

“Đi, truyền lời cho vợ kế của Nhữ Dương Bá.”

 

“Bổn quận chúa thể khiến ả toại nguyện, chỉ xem ả nắm lấy cơ hội .”

 

Tất cả những kẻ nhòm ngó Tạ Chước, đều đáng c.h.ế.t đất chôn !

 

“Nô tỳ lập tức ngay.”

 

“Sắp xếp thêm lạ mặt đến Thẩm gia, xúi giục cha Thẩm Hòa Chính cứ việc c.ắ.n chặt lấy Cố Vinh buông.”

 

“Quận chúa, Nhữ Dương Bá chủ hủy bỏ hôn ước giữa Đại tiểu thư Cố gia và Thẩm Hòa Chính .” Tỳ nữ cẩn thận nhắc nhở.

 

Ánh mắt Lạc An Quận chúa u ám, giọng lạnh lẽo độc địa: “Không c.ắ.n hôn ước, thì cũng c.ắ.n cái danh phóng đãng thất trinh.”

 

Phóng đãng thất trinh, khó lòng tự chứng minh .

 

“Bổn quận chúa xem đến lúc đó, ả còn mặt mũi nào mà nghênh ngang qua chợ.”

 

“Nô tỳ tuân lệnh.”

 

Lạc An Quận chúa hề , cha Thẩm Hòa Chính lúc đang gào t.h.ả.m thiết ngoài cổng Nhữ Dương Bá phủ.

 

Cách con hẻm dài, Cố Vinh xe ngựa, lạnh lùng quan sát màn kịch .

 

Đối với cha Thẩm Hòa Chính mà , quan trọng, quan trọng là Bá phủ giàu , c.ắ.n xé một miếng thịt chính là trời ban tài lộc.

 

Hiện giờ, Thẩm Hòa Chính là một phế nhân bại liệt giường thể tự chăm sóc, Thẩm Kỳ Sơn và Thẩm phu nhân đương nhiên tận dụng phế vật để tạo giá trị.

 

Dẫu , ai từ chối cơ hội dùng thứ vô dụng để đổi lấy bạc lạng cơ chứ?

 

“Thanh Đường, ngươi Nhữ Dương Bá thể nhịn bao lâu mà mặt?” Cố Vinh chống cằm, hỏi đầy hứng thú.

 

Thanh Đường bĩu môi: “E rằng Bá gia sẽ lộ diện .” Ngay đó, nàng lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cứ để bọn họ loạn mãi thế ?”

 

Cố Vinh : “Sẽ mặt thôi.”

 

Giữa Thẩm gia, Đào thị và Nhữ Dương Bá, chắc chắn giao hẹn.

 

Nếu Thẩm gia liều mạng, tước vị Nhữ Dương Bá cũng sẽ chấm dứt. Với cái thóp lớn như , Nhữ Dương Bá thể để mặc Thẩm gia kêu gào.

 

Loading...