Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 63: Ngươi ta cùng đi chung xe
Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:06:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hôm khác rảnh rỗi, con sẽ dùng bữa cùng mẫu .” Tạ Chước vẻ dậy.
Cố Vinh thi lễ, ôn nhu uyển chuyển, yếu mềm cẩn trọng giữ lễ : “Thần nữ cũng chuẩn lễ vật cho Tiểu Hầu gia.”
“Theo lý, thần nữ nên đích đến Trung Dũng Hầu phủ để tạ ơn Tiểu Hầu gia, nhưng trong phủ gần đây nữ quyến trưởng bối chủ sự, mạo đến cửa sợ gây điều đàm tiếu, mang phiền phức cần thiết cho Tiểu Hầu gia, nên mới nghĩ đến việc mang tạ lễ đến Điện hạ Phủ luôn.”
“Một phần lễ mọn, xin Tiểu Hầu gia vui lòng nhận cho.”
Một lời , lễ phép, đường hoàng.
Ánh mắt Điện hạ lướt qua một chút hài lòng.
Đích trưởng nữ Nhữ Dương Bá phủ, nào tệ hại như lời đồn đại bên ngoài.
“Chỉ là lời tiện miệng mà thôi.” Ánh mắt Tạ Chước đặt túi hương đeo ngang hông Cố Vinh, trong đầu chợt hiện lên bóng hình run rẩy nhẹ nhàng mà y thấy qua màn xe ngựa ngày hôm qua.
Thôi, vẫn là nên nhận lấy.
Y nhận lấy, Cố Vinh sẽ an tâm.
Dường như sợ Tạ Chước sẽ từ chối, Cố Vinh nhanh chóng ngẩng mắt lên, khi ánh mắt giao vội vàng cúi đầu, khẽ : “Không là lễ vật gì quý trọng...”
“Chước nhi, nhận lấy .” Điện hạ ôn tồn .
Nếu để khác Cố Vinh đến cả tạ lễ cũng khó lòng dâng tặng, cảnh của Cố Vinh lẽ sẽ càng thêm khó khăn.
Con gái của cố nhân, đáng thương xiết bao, còn tiến thoái chừng mực, cũng cần khó nàng .
ai bảo Chước nhi tính cách lạnh lùng, xa cách ngoài ngàn dặm, nếu nàng mở lời, Cố Vinh khó tránh khỏi bẽ mặt.
Tạ Chước nhàn nhạt : “Vậy thì đa tạ Cố Đại cô nương.”
Trên mặt Cố Vinh lập tức lộ nụ mừng sợ, bàn tay trắng nõn thon dài chỉ chiếc rương gỗ hoàng hoa lê bên trái, dịu dàng và cung kính: “Tiểu Hầu gia, đây là tạ lễ dành cho ngài.”
Tạ Chước cúi , mở rương gỗ, chuỗi vòng tay trầm hương Giao Nam khảm hạt vàng đang tỏa hương thơm nồng đậm, độc đáo lọt tầm mắt.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua, ngữ khí đầy ý vị sâu xa: “Không là lễ vật gì quý trọng ?”
“Vốn dĩ gì cả, nhận thì thấy hổ thẹn.”
“ chuỗi vòng tay trầm hương Giao Nam khảm hạt vàng , tại hạ vô cùng ưng ý, nên sẽ từ chối. Sau nếu Cố Đại cô nương gặp nguy nan, tại hạ hứa sẽ đáp ứng Đại cô nương một yêu cầu.”
Trong lòng Cố Vinh mừng rỡ.
Chuỗi vòng tay trầm hương Giao Nam khảm hạt vàng hiệu quả kỳ diệu như ?
Trong mắt Điện hạ, Tạ Chước lớn lên trong chùa Phật, luôn chú trọng vấn tâm vô thẹn, nợ nần ai, nên hành động gì bất thường.
Trái , Lạc An Huyện chúa khẽ cau mày, ánh mắt dò xét, nghi ngờ đ.á.n.h giá qua giữa Tạ Chước và Cố Vinh.
Có ẩn tình!
Tạ Chước tiện tay đeo chuỗi vòng tay trầm hương Giao Nam khảm hạt vàng lên cổ tay, cúi vái chào: “Mẫu , nhi t.ử xin cáo lui .”
Ngay đó, y gật đầu ý chào Cố Vinh.
Trên gương mặt thanh lãnh , nét nhạt nhòa ẩn hiện, đôi mày cong cong, tựa như ánh trăng đêm qua hiền hòa, dịu dàng như nước.
"Thừa Thăng, mang tạ lễ của Cố đại cô nương lên xe ngựa."
Tạ Chước rời , khí tại Bích Nguyệt Các như xoa dịu chút ít, khí chất đổi rõ rệt nhất là Điện hạ.
Toàn Điện hạ trở nên lười nhác, tùy ý hơn.
Cố Vinh hạ mày, khẽ thở dài trong lòng. Xem mối quan hệ con giữa Điện hạ và Tạ Tiểu Hầu gia rạn nứt sâu sắc.
Điện hạ lòng bù đắp mười năm thiếu thốn tình mẫu tử, nhưng bó tay Tạ Chước lạnh nhạt, gần gũi khác. Mà Tạ Chước sớm vượt qua những năm tháng khao khát mẫu bầu bạn.
Mười năm.
Hơn ba ngàn ngày đêm.
Đứa trẻ tóc rủ vai trưởng thành thành một thiếu niên lang phong nhã.
Tâm kết khó mà hóa giải.
"Cố đại cô nương." Điện hạ khẽ nhấp một ngụm , từ từ : "Chuyện Nhữ Dương Bá phủ, bổn cung qua đôi chút, nhưng quan thanh liêm khó xử việc nhà, bổn cung cùng lắm chỉ thể che chở ngươi một hai phần."
"Điện hạ, thần nữ vô cùng cảm kích, dám tham lam vọng tưởng." Giọng Cố Vinh chân thành, y phục nàng mặc tao nhã thanh khiết, thiếu vẻ lộng lẫy nhưng tăng thêm nét thanh diễm, đôi mắt long lanh ướt át đặc biệt lay động lòng .
"Quả là một thấu tình đạt lý." Điện hạ đặt chén xuống, tiếp tục dặn dò: "Đang độ tuổi xuân sắc, nên nhiều hơn tại các buổi yến tiệc của các gia tộc, đừng quanh năm suốt tháng cứ mãi sống ẩn dật, ít ngoài như thế."
"Nghe đồn bằng mắt thấy, tin đồn sẽ dừng ở trí."
Cố Vinh gật đầu: "Thần nữ xin ghi nhớ lời dạy của Điện hạ."
"Bổn cung thấy ngươi vẻ mệt mỏi tiều tụy, hẳn thêm một đêm ngủ. Ngươi hãy về nghỉ ngơi sớm ."
"Thần nữ đa tạ sự quan tâm của Điện hạ, thần nữ xin cáo lui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-63-nguoi-ta-cung-di-chung-xe.html.]
Lạc An Quận chúa ngây thơ, hồn nhiên mở lời: "Mẫu , Lạc An tiễn Cố ."
Điện hạ tỏ ý kiến, chỉ lơ đãng phất tay.
"Cố , mời bên ."
Dần dần bỏ Bích Nguyệt Các phía , Lạc An Quận chúa che nụ mặt, đó là sự ghê tởm đáng sợ, lạnh giọng cảnh cáo: "Cố Vinh, những ngươi thể nào mơ tưởng, nhòm ngó tới."
Cố Vinh dừng bước, giả vờ khó hiểu, mặt lộ vẻ mơ hồ.
Sự nhút nhát đáng thương của nàng là giả, tương tự, vẻ kiều diễm ngọt ngào của Lạc An Quận chúa cũng là giả.
Một kẻ thể dùng đủ loại cực hình tra tấn lên thể nàng thì thể ngọt ngào đến mức nào?
"Không ý của Quận chúa là gì?"
Lạc An Quận chúa nghẹn lời, hung hăng : "Trung Dũng Hầu."
"Hắn là mà ngươi thể trèo cao với tới."
"Cố Vinh, quý ở sự tự ."
Cố Vinh nhướng mày, khẽ cong môi , khuôn mặt mộc trang điểm phút chốc trở nên kiều diễm: "Quận chúa đang Tiểu Hầu gia kiểm soát hôn sự ?"
Nàng nghiêng đầu, chợt hiểu : "Tiểu Hầu gia là trưởng của Quận chúa, lời khuyên của Quận chúa quả thực vô cùng quan trọng."
"Là ngu ."
"Quận chúa cứ yên tâm, hề hứng thú trở thành một nhà thiết với ."
Nàng chỉ báo thù kiếp , khiến Lạc An Quận chúa c.h.ế.t t.h.ả.m bao nhiêu thì c.h.ế.t t.h.ả.m bấy nhiêu.
Lạc An Quận chúa tức đến mức nghiến chặt răng bạc, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Cái miệng của Cố Vinh thật tiện, giống hệt như vũ cơ bên hồ Khúc Minh đêm đó.
"Ngươi hãy nhớ lời ."
Thần sắc Cố Vinh đổi: "Ta sẽ nhớ kỹ."
Không báo thù, ý nghĩa của việc trọng sinh sẽ giảm nhiều.
Lạc An Quận chúa chỉ thấy một quyền đ.á.n.h bông, bực bội và khó chịu vô cùng, khỏi bước nhanh hơn.
Nhìn thấy con phố dài ngoài phủ Điện hạ cỗ xe ngựa phù hiệu của Trung Dũng Hầu phủ, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là nàng đa nghi .
Chẳng qua chỉ là một chuỗi vòng tay gỗ già-nam khảm hạt châu vàng mà thôi, nàng sẽ tìm mười chuỗi, tám chuỗi tặng cho Tạ Chước.
"Cố đại cô nương, mời về."
Xe ngựa của Cố Vinh rời khỏi con phố dài bên ngoài phủ Điện hạ, rẽ góc liền gặp Tạ Chước đang thẳng tắp, hình ngọc thụ lâm phong.
Tạ Chước mái hiên bên đường, xoa xoa chuỗi hạt tay, thần sắc hờ hững Thừa Thăng đang sửa bánh xe.
Cố Vinh khẽ gõ thành xe: "Dừng xe."
Rồi nàng thò đầu : "Tạ Tiểu Hầu gia, đây là chuyện gì?"
"Bánh xe sứt ." Tạ Chước ngước mắt lên, thản nhiên .
Thừa Thăng: Bánh xe cũng cảm thấy oan ức lắm.
Cố Vinh liếc bánh xe đang nghiêng ngả, đó hướng mắt về phủ Điện hạ cách đó đầy một dặm, nàng thầm nghĩ trong lòng, Tạ Chước sai thuộc hạ phủ tìm một cỗ xe khác lẽ sẽ nhanh hơn.
Nghĩ đến mối quan hệ gượng gạo, khúc mắc giữa Tạ Chước và Điện hạ, đáy mắt Cố Vinh chợt lóe lên sự thấu hiểu.
Thôi, cứ coi đây là cơ hội trời cho.
Cố Vinh dịu dàng thăm dò: "Tiểu Hầu gia vội ?"
"Vội."
"Không bằng cho Tiểu Hầu gia mượn xe ngựa của Bá phủ."
"Vậy còn ngươi?"
Cố Vinh sửng sốt, đôi môi son khẽ mở: "Ta đợi ở đây chăng?"
"Cùng ."
Cố Vinh: !!!
Nàng cảm thấy nhầm .
Nhận bùa bình an thì hợp lễ, cùng chung một xe hợp lễ ?