Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 53: Cầu Điện hạ rủ lòng thương

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:06:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vinh thị Giang Nam.”

 

Bên ngoài Bích Nguyệt Các, gió xuân lay động, hương hoa lan tỏa khắp nơi.

 

Bên trong Bích Nguyệt Các, trầm hương lượn lờ, rèm châu lay động.

 

“Rốt cuộc là Cố Vinh của Nhữ Dương Bá phủ là Cố Vinh của Vinh thị Giang Nam.”

 

Sau một lát, Điện hạ khẽ thở dài một tiếng, liếc nữ sử, nữ sử liền hiểu ý.

 

Cố nhân chi nữ cầu đến mặt nàng, nàng dù cũng gặp.

 

“Thần nữ Cố Vinh bái kiến Điện hạ.”

 

“Bái kiến Tạ Tiểu Hầu gia.”

 

Cố Vinh khom hành lễ.

 

Điện hạ nghiêng ghế dài mềm mại, khẽ rũ mắt, vẫn mân mê tấm thẻ cầu phúc, ánh mắt lơ đãng lướt qua Cố Vinh.

 

Nói thật, từ khi chia tay trong bất hòa năm đó, hơn mười năm gặp , nàng chút nhớ rõ dung mạo của Vinh thị nữ ở Giang Nam .

 

giờ khắc , ký ức úa màu trở nên sống động.

 

Điện hạ nảy sinh hứng thú, cẩn thận đ.á.n.h giá Cố Vinh hai .

 

“Miễn lễ.”

 

“Khá giống mẫu ngươi.”

 

“Ngay cả món đồ cũ kỹ nhiều năm như thế cũng tìm , cũng khó cho ngươi .”

 

Cố Vinh sự châm chọc trong giọng của Điện hạ, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt sắp rơi nhưng rơi, “Điện hạ dung thứ, gia mẫu bao giờ rời tấm thẻ cầu phúc khỏi , thống khổ hối hận khôn nguôi, thuở thiếu thời bồng bột bướng bỉnh, mặt khó lòng, tổn thương tình nghĩa với Điện hạ.”

 

Điện hạ ngẩn một lát, đó thản nhiên : “Người khuất , cần nhắc chuyện cũ nữa.”

 

“Nói thẳng điều ngươi mong cầu .”

 

“Điện hạ.” Cố Vinh áp trán lên mu bàn tay, dập đầu một cái, giọng ẩn chứa sự tuyệt vọng và bất lực đậm đặc: “Thần nữ tự còn mặt mũi nào quấy rầy Điện hạ, nhưng thần nữ thực sự cùng đường, cô độc nơi nương tựa.”

 

“Nếu thần nữ cô độc một vướng bận gì, c.h.ế.t là xong, nhưng thần nữ nương tựa đứa em trai ốm yếu, bệnh tật là Cố Tri, thần nữ mà c.h.ế.t, Tiểu Tri nhất định cũng khó sống lâu.”

 

“C.h.ế.t, thể c.h.ế.t.”

 

“Sống, thể sống.”

 

“Vạn phần bất đắc dĩ, đành mặt dày vô sỉ cầu Điện hạ rủ lòng thương xót. Thần nữ hề mơ tưởng gì khác, chỉ cầu Điện hạ niệm tình xưa, chọn giúp thần nữ một mối hôn sự.”

 

“Không cầu đạt quan hiển quý, chỉ cần nhân phẩm đoan chính, thể phó thác cả đời là đủ.”

 

“Cầu Điện hạ rủ lòng thương.”

 

Cố Vinh dập đầu một cái thật mạnh.

 

Trán va xuống đất, phát âm thanh trầm đục.

 

Tạ Chước đang nhấp ngụm thanh đạm, ngón tay khẽ cứng , ánh mắt tự nhiên dừng Cố Vinh.

 

Chiếc váy áo giản dị thanh nhã khiến cả Cố Vinh càng thêm gầy gò đơn bạc, quỳ phục đất, nhỏ bé một khối, thật sự vài phần tiêu điều đáng thương của kẻ cùng đường mạt lộ.

 

Nàng cầu xin mẫu xem xét hôn sự giúp .

 

Điều ngoài dự đoán của .

 

Điện hạ cau mày, sự phức tạp và hoang mang trong mắt tan biến, đó là sự nghi ngờ, dò xét.

 

Lẽ nào, Cố Vinh nhòm ngó Ninh Hà?

 

Biết nàng và Bệ hạ ý định chọn hôn sự cho Ninh Hà, nên nàng mới dụng tâm diễn trò chăng.

 

“Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều do cha định đoạt, lời mai mối, Vinh thị mất sớm, quả thực đáng thở dài.”

 

Nhữ Dương Bá lấy vợ kế, lo liệu việc, hôn sự của ngươi tự Đào thị để tâm, bản cung thể vượt quyền thế.”

 

Khắp phủ, ai dám mang chuyện dơ bẩn của thuyền hoa hồ Khúc Minh mặt Điện hạ, sợ ô uế tai mắt Điện hạ, vì Điện hạ hề những việc của Thẩm Hòa Chính.

 

Cố Vinh thê lương buồn bã ngước mắt Điện hạ một cái, những giọt lệ sắp rơi cuối cùng tuôn trào , rơi xuống từng hạt như trân châu đứt đoạn, cung kính rủ mắt xuống ngay lập tức, vẻ cẩn thận từng li từng tí như thể sợ mạo phạm Điện hạ.

 

“Điện hạ.” Đôi vai gầy yếu của Cố Vinh khẽ run rẩy, giọng nghẹn ngào: “Con cha, thần nữ…”

 

Cố Vinh c.ắ.n chặt môi , khó mở lời.

 

Tạ Chước từ từ đặt chén trong tay xuống, nóng lượn lờ bốc lên, mờ cảm xúc trong mắt , vẫn thanh lãnh như trích tiên: “Mẫu , việc nhi t.ử đôi chút.”

 

Lông mày Điện hạ nhíu chặt, ánh mắt ngừng d.a.o động giữa Tạ Chước và Cố Vinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-53-cau-dien-ha-ru-long-thuong.html.]

 

Thẻ cầu phúc là Ninh Hà Cố Vinh giao cho nàng.

 

Giờ đây, Ninh Hà đang giải thích Cố Vinh...

 

Quan sát kỹ vài , phát hiện điều gì.

 

Ninh Hà mày mắt lạnh nhạt, thần sắc thản nhiên.

 

Cố Vinh quỳ rạp đất, từ đầu đến cuối hề đưa tình liếc mắt với Ninh Hà.

 

Là nàng đa nghi .

 

Điện hạ thu tâm tư: “Ngươi cứ .”

 

Tạ Chước cân nhắc lời lẽ, vài câu kể hết sự ác độc của Đào thị, sự thờ ơ của Nhữ Dương Bá, hôn ước của Cố Vinh, và sự hoang đường của Thẩm Hòa Chính.

 

Điện hạ , giơ tay đập mạnh một chưởng xuống ghế mềm.

 

“Ai cho Đào thị cái gan đó!”

 

Ngay đó, vẫn nguôi giận, nàng trừng mắt Cố Vinh: “Khóc lóc than vãn ích gì!”

 

Thân thể Cố Vinh run lên, dám lời nào.

 

“Hung danh của ngươi, Cố Vinh, bản cung tai quen .”

 

“Sao ?”

 

“Chỉ là hổ giấy thôi ?”

 

Điện hạ dậy, giận dữ mắng mỏ kiểu 'giận vì sắt thành thép'.

 

Cố Vinh khẽ ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: “Điện hạ, thần nữ đ.á.n.h c.h.ế.t hạ nhân, là lạm sát tàn độc. Thực sự là vì hạ nhân bất kính với chủ, ức h.i.ế.p ấu chủ, lợi dụng lúc thần nữ phạt quỳ từ đường, hà khắc em trai. Em trai thần nữ nhiễm phong hàn tháng chạp lạnh giá, bệnh mãi khỏi suýt mất mạng.”

 

“Thần nữ trí tuệ kém cỏi, ngu , nghĩ cách hơn để bảo vệ em trai.”

 

“Thần nữ mất mặt Điện hạ, khiến Điện hạ hổ thẹn .”

 

Thấy Điện hạ động lòng, Cố Vinh nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền.

 

“Nhữ Dương Bá là c.h.ế.t ?” Điện hạ bực .

 

Cố Vinh mắt ngấn lệ, t.h.ả.m một tiếng: “Hứa là do phụ bận rộn, sớm về khuya, phân xuể.”

 

“Cũng lẽ là thần nữ và em trai, một kẻ ngu muẩn một kẻ yếu ớt, khó lấy lòng phụ .”

 

“Ngu ?” Điện hạ lạnh, “Quả thực ngu thể tả.”

 

“Vì một tấm thẻ cầu phúc , bản cung chấp nhận điều ngươi thỉnh cầu.”

 

“Nếu thích hợp, bản cung sẽ triệu ngươi đến phủ để thương nghị việc xem mắt.”

 

“Nuôi dưỡng nhiều năm như , chứng thể nhược huyết hư của Cố Tri vẫn thuyên giảm ?”

 

Cố Vinh mắt đẫm lệ, “Thần nữ vô năng, phụ lòng khuất ủy thác.”

 

“Những năm , Tiểu Tri ngày ngày rời t.h.u.ố.c thang, những thấy hơn, mà ngược ngày càng tệ, gầy đến da bọc xương, chịu nổi một làn gió, chịu nổi một chút lạnh nào, năm qua năm khác ngay cả Trúc Uyển cũng thể bước .”

 

“Thằng bé chín tuổi , nhẹ tênh như một tờ giấy.”

 

“Thần nữ thật sự sợ, thật sự sợ một ngày nào đó thức dậy buổi sáng sớm thăm thằng bé, nó…”

 

Nhắc đến Cố Tri, nỗi bi thương trong mắt Cố Vinh chân thật và sâu sắc.

 

Nàng thật sự sợ hãi.

 

Điện hạ tiếng bi thương của Cố Vinh cho xúc động, trong lòng khá khó yên.

 

Cảnh tượng , như màn mưa phùn liên miên bao phủ, khí tràn ngập sự ẩm ướt và nặng nề, khiến nàng cảm thấy một chút áp lực, tự nhiên sinh lòng thương xót, khó mà kiềm chế.

 

Khi nàng tĩnh dưỡng ở Dương Châu, Vinh Kim Châu dâng thứ nhất lên mặt nàng.

 

Vinh Kim Châu là sinh mẫu của Cố Vinh.

 

Tên gọi thật sự mộc mạc hoa mỹ.

 

Thu sâu hiu quạnh, nàng nàng xem hoa nở rộ mùa xuân, Vinh Kim Châu liền tặng cho nàng chiếc lư hương nắp tai dơi đá phù dung mà Vinh thị bỏ tiền lớn sưu tầm.

 

Nhìn thoáng qua, ý xuân ba tháng dạt dào, khói sương lượn lờ, mười dặm hoa đào rực rỡ như tranh vẽ.

 

Nàng nàng thấy tiếng ve ngân chim hót trong ngày hè oi ả, Vinh Kim Châu tiếc công sức mời thợ thủ công nổi danh thiên hạ chế tác cho nàng chiếc trâm cài tóc Kim Thiền Ngọc Diệp.

 

Ngay cả tượng Phật ngọc cao nửa thờ trong tiểu Phật đường ở Từ Ninh Cung của Thái Hậu cũng là do Vinh Kim Châu thỉnh về.

 

Loading...