Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 45: Ngọc Tuyền Nương Tử
Cập nhật lúc: 2025-12-11 15:38:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn xa, núi xanh sừng sững bất động; gần, tùng trúc lay động ngừng.
Tạ Chước là núi, cũng là tùng trúc.
Yến Tầm lén lút liếc Tạ Chước với thần sắc thanh lãnh, ánh mắt kiên định.
Khuyên nổi, khuyên nổi.
Người tụng kinh đả tọa đều cố chấp.
Nhớ đến hai vò rượu Thừa Thăng xách mất dạng, Yến Tầm cũng buồn nghĩ nhiều, chắp tay cáo lui.
Trước khi cánh cửa phòng khép , tầm mắt lưu luyến liếc qua vò rượu cuối cùng giá gỗ.
Thư phòng tĩnh lặng tiếng động.
Tạ Chước chậm rãi bước đến cửa sổ, thầm nghĩ ánh trăng đêm nay thật .
Nhữ Dương Bá phủ.
Trung Dũng Hầu phủ.
Cách một bức tường, từng con phố, cả hai đang cùng một vầng trăng.
Ừm, ánh trăng quả thực .
Vầng trăng sáng dần ẩn , một vầng hồng nhật vượt qua đỉnh núi, treo cao bầu trời.
Một ngày mới, bắt đầu.
Cố Vinh dùng xong bữa sáng với Cố Tri, liền quang minh chính đại dẫn Thanh Đường khỏi phủ.
Sau khi thong thả dạo qua vài cửa hàng trang sức, tiệm quần áo may sẵn, nàng thuê một cỗ xe ngựa vòng vài đoạn đường, lập tức về Khúc Minh Hồ ngoại ô thành.
Khúc Minh Hồ ban ngày, phồn hoa ồn ào như ban đêm.
Không tiếng trống tiêu động lòng , mỹ nhân múa hát, hoa thuyền tranh đấu. Yên tĩnh như trường phố phía tây Thượng Kinh, nơi các quan to quý nhân tụ họp.
Dường như thời khắc đêm khuya hút cạn hết sinh khí của khu vực .
“Khúc Minh Hồ?”
Thanh Đường xuống xe ngựa, tim nhỏ đập thình thịch loạn xạ.
Không xúc động, mà là sợ hãi.
Ngày thường, hiếm quý nữ Thượng Kinh nào đặt chân đến nơi .
Cố Vinh đội Mịch Li, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Thanh Đường: “Đừng hoảng, tao nhã tập của Xuân Thu Các mỗi năm một sắp đến, ai dám mắt mà gây chuyện lúc .”
Khúc Minh Hồ, nơi bến hoa thuyền trăng gió, là nơi náo nhiệt nhất.
Tương tự, sự khác biệt về cấp bậc cũng vô cùng rõ ràng.
Nương t.ử nào thể khiến khách quan nối gót mà ném ngàn vàng, sẽ lầu hoa thuyền, nơi mái cong chạm khắc, hoa mỹ rộng rãi.
Ngược , sẽ chỉ là một chiếc thuyền mui đen rách nát, đầu thuyền treo một chiếc đèn lồng màu đỏ sậm.
Trên đời , nơi nơi đều phân định rõ ràng ranh giới.
Ngọc Tuyền nương tử, chính là nàng tìm.
Vào thời điểm Khúc Minh Hồ còn xa mới phồn hoa như bây giờ, danh tiếng mỹ miều của Ngọc Tuyền nương t.ử vang xa.
Nhiều năm như một, dung mạo Ngọc Tuyền nương t.ử vẫn như cũ.
Có nhiều mộ danh mà đến, chiêm ngưỡng phong thái của Ngọc Tuyền nương tử.
Đi qua chiếc cầu gỗ dài, Cố Vinh dừng lầu thuyền mà đèn lồng khắc họa Ngọc Tuyền. Trong khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm nhưng thanh khiết, khiến khỏi rơi một loại ảo giác, dường như làn sóng biếc của Khúc Minh Hồ giống mặt hồ trong suốt, giống như một hồ rượu say lòng .
Lên thuyền, boong.
Có tiểu nha tiến lên đón: “Cô nương, nương t.ử nghỉ , tiếp khách.”
Cố Vinh khẽ : “Phiền cô nương chuyển lời đến Ngọc Tuyền Nương t.ử hai chữ Sơn Lục.”
Sơn Lục, suối trong giữa núi.
Cũng là chữ ‘Tuyền’ (suối) trong Ngọc Tuyền Nương tử.
Tiểu nha đầy vẻ khó hiểu, khẽ vén rèm châu, bước bên trong.
Cố Vinh lờ mờ thấy tiếng chén rơi xuống đất, ngay đó là tiếng bước chân hỗn loạn và dồn dập nhanh chóng vang lên.
Rèm châu khẽ lay động, một nữ t.ử phong tư thướt tha, đầy quyến rũ lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Tóc cài nửa rụng, y phục xộc xệch.
Sau khi rõ đến, ánh sáng rực rỡ trong mắt Ngọc Tuyền Nương t.ử chợt tối sầm, nàng khẽ cau mày tú lệ: “Ngươi là ai?”
“Có thể trong kể chuyện ?” Cố Vinh cúi đầu .
Ngọc Tuyền Nương t.ử sửa sang búi tóc, chỉnh tề y phục, giơ tay: “Mời lên lầu kể chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-45-ngoc-tuyen-nuong-tu.html.]
Sau đó nàng nghiêng đầu tiểu nha : “A Miểu, chuẩn cho khách.”
Gian lầu hai của hoa thuyền bài trí vô cùng thanh nhã, thấy mùi rượu son phấn, chỉ hương trầm thoang thoảng bay lượn.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi Sơn Lục từ ?”
Ngọc Tuyền Nương t.ử giả vờ bình tĩnh, khẽ vuốt ve chén , nhưng ánh mắt nôn nóng của nàng lộ sự cuồn cuộn trong nội tâm.
Bốn mắt , Cố Vinh đáp: “Ta là ai quan trọng.”
“Ta Sơn Lục từ cũng quan trọng.”
“Điều quan trọng là, Sơn Lục đang ở .”
Ngọc Tuyền Nương t.ử tên là Lương San Ngọc, gia đình vốn là thương gia, thổ phỉ cướp bóc, g.i.ế.c chóc, tài sản cướp sạch, cả nhà chôn vùi trong biển lửa, còn xương cốt.
Lương San Ngọc và Sơn Lục, vì đêm đó lỡ giờ về nhà nên buộc trọ khách điếm, nhờ đó mà may mắn thoát kiếp nạn.
Lương San Ngọc đang vật lộn mưu sinh vất vả thì vô ý lạc Sơn Lục, bặt vô âm tín.
Những tin tức , là do Bùi Tự Khanh kiếp điều tra .
Bùi Tự Khanh lấy tung tích của Sơn Lục mồi nhử, dụ dỗ Ngọc Tuyền Nương t.ử việc cho , luân chuyển giường của các quan lớn, giúp từng bước thăng tiến.
Có thể , Ngọc Tuyền Nương tử, ai sánh bằng, khách màn trướng giàu cũng quý, là một quân cờ cực kỳ quan trọng trong tay Bùi Tự Khanh.
Ngọc Tuyền Nương tử, c.h.ế.t vô cùng t.h.ả.m thương.
Nếu Ngọc Tuyền Nương t.ử cơ duyên như nàng, e rằng ngoài việc tiếp tục tìm kiếm tung tích Sơn Lục, nàng sẽ dốc hết sức báo thù Bùi Tự Khanh.
Đồng t.ử Ngọc Tuyền Nương t.ử đột nhiên co , thở trở nên dồn dập, đôi mắt ngấn lệ, nàng run rẩy hỏi: “Thằng bé còn sống ?”
“Còn sống.”
“Thằng bé ?”
“Không tính là .”
Ngọc Tuyền Nương t.ử nước mắt như mưa, lát khẽ : “Chỉ cần còn sống, chuyện đều .”
“Lúc Sơn Lục thất lạc, thằng bé qua sinh thần năm tuổi.”
“Nhỏ như , còn sống là .”
“Ân nhân thể cho Ngọc Tuyền tung tích của Sơn Lục ?” Ngọc Tuyền Nương t.ử tràn đầy hy vọng.
Cố Vinh khẽ thở dài, đưa ngón tay chỉ lên phía .
Sơn Lục đang ở trong cung thành.
Là một yêm nhân.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Ngọc Tuyền Nương t.ử tái nhợt như tờ giấy.
Sơn Lục là hương hỏa duy nhất của Lương gia, nhưng vì nàng sơ suất lạc mất, trở thành…
Ngọc Tuyền Nương t.ử che mặt rống, tiếng bi ai tuyệt vọng.
Cố Vinh Ngọc Tuyền Nương t.ử bao lâu, chỉ nén hương trong lư hương Thụy Thú mạ vàng cháy hết.
Giọng Ngọc Tuyền Nương t.ử khô khốc: “Ân nhân cho Ngọc Tuyền tung tích của Sơn Lục, Ngọc Tuyền vô cùng cảm kích.”
“Không ân nhân cần Ngọc Tuyền gì?”
Sau khi gia đình tan nát, Ngọc Tuyền Nương t.ử hiểu rằng đời bữa trưa miễn phí.
“Quả thật một việc cần Ngọc Tuyền Nương t.ử giúp đỡ.” Cố Vinh vòng vo, tiếp tục: “Nếu Ngọc Tuyền Nương t.ử thể giúp thành sự, sẽ tìm cách sắp xếp cho nàng và Sơn Lục gặp mặt một .”
“Chuyện gì?”
“Vào ngày Cốc Vũ, theo hầu hạ bên cạnh Ngọc Tuyền Nương tử.”
Ngọc Tuyền Nương t.ử thất thanh: “Chỉ thế thôi ?”
Cố Vinh gật đầu: “Chỉ thế thôi.”
Thẩm Nguyên Thanh và Khang Phong, nỡ bỏ lỡ Thịnh hội Xuân Thu Các.
Ngọc Tuyền Nương t.ử là hoa khôi nương t.ử hàng đầu Khúc Minh Hồ, nhất định sẽ mời Xuân Thu Các hiến nghệ.
Ngọc Tuyền Nương t.ử cau mày: “Ngọc Tuyền quan sát lời cử chỉ của ân nhân, tựa như xuất từ thế gia đại tộc, Khúc Minh Hồ cá rồng lẫn lộn, chẳng khác gì phố hoa hẻm liễu, quả thật nơi ân nhân nên đặt chân đến.”
“Dù ân nhân gì, xin cứ rõ, Ngọc Tuyền sẽ ân nhân thực hiện.”
“Vô phương.” Cố Vinh bận tâm lắm.
Ngọc Tuyền Nương t.ử khẽ mím môi, chần chừ một lát cẩn thận nhắc nhở: “Ân nhân, thế lực Xuân Thu Các vô cùng lớn mạnh, một khi quấy rầy Cốc Vũ Nhã Tập, e rằng sẽ khó mà rút lui an .”
Cố Vinh rủ mắt thấp giọng: “Ngọc Tuyền Nương t.ử cứ yên tâm, ý là rối Nhã Tập, càng sẽ gây chuyện bên trong Xuân Thu Các.”
Xuân Thu Các chỗ dựa, là bí mật gì. Khúc Minh Hồ nhiều hoa thuyền bỏ hoang, chiếc nào mà chẳng thể trở thành nơi chôn xương của Thẩm Nguyên Thanh và Khang Phong cơ chứ.