Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 410: Nhân Ở Hắn, Gặt Quả Này
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:13:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Công chúa.”
Đối diện, Bùi Dư Thời cẩn thận nhắc nhở: “Đĩa thịt dê nướng sắp chọc nát …”
Thanh Ngọc Công chúa đêm nay, phản ứng khác thường khiến hoảng sợ.
Ánh mắt nàng dường như từng rời khỏi Tạ Hầu phu nhân một khắc nào.
Tay Thanh Ngọc Công chúa đang nắm chiếc đũa khựng , khóe miệng cố nặn nụ mà Bùi Dư Thời quen thuộc nhất, nàng khẽ thở dài một tiếng vẻ đáng thương, u buồn : “Dư Thời, nếu như thể bổn cung chịu tranh khí thêm chút nữa, chăng cũng thể nếm thử mùi vị rượu ngon.”
Bùi Dư Thời linh quang chợt lóe, buột miệng hỏi: “Công chúa, là nếm thử mùi vị rượu ngon, là nếm thử chén rượu mà Tạ Hầu phu nhân kính?”
Thanh Ngọc Công chúa để dấu vết liếc Bùi Dư Thời một cái.
Người khác thì thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời.
Còn Bùi Dư Thời là hồ đồ cả đời, thông minh nhất thời.
“Dư Thời.” Thanh Ngọc Công chúa sắc mặt đổi, thản nhiên : “Ngươi ?”
“Quả nhiên, ngươi và là phu thê, hiểu bổn cung nhất chính là Dư Thời.”
Bình thường, Bùi Dư Thời lời , e rằng sẽ đến khóe miệng ngoác tận mang tai.
, lúc , Bùi Dư Thời như sét đánh, thể nổi.
Mặt tái mét, gãi tai cào má, thôi: “Công chúa, cái …”
“Cái …”
“Ta…”
“Tình đồng giới nữ chung quy chính đạo.”
“Tạ Hầu phu nhân quyền thế hiển hách, cần nhiều thời gian, liền sẽ sách phong Thái t.ử phi, cũng quý là Công chúa, cần gì …”
“Điều, điều quan trọng nhất chính là, ngươi và thể địch Tạ Tiểu Hầu gia .”
Mẫu nhiều căn dặn, lệnh trêu chọc Tạ Hầu phu nhân.
Hắn thì lời…
nương t.ử của rõ ràng núi hổ, cố tình tiến !
Bùi Dư Thời đột nhiên cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì đáng luyến tiếc, ngày c.h.ế.t sắp đến.
Thanh Ngọc Công chúa môi khẽ mấp máy, ánh mắt phức tạp Bùi Dư Thời: “Dư Thời quả thực là kẻ uyên bác vô cùng.”
“, ngươi thể lấy loại…”
“Lòng thấp hèn như thế để suy đoán, vũ nhục sự hướng mộ thuần túy, chân thành của bổn cung đối với Tạ Hầu phu nhân chứ.”
“Bổn cung chỉ là trở thành giống như Tạ Hầu phu nhân.”
Thanh Ngọc Công chúa thần sắc thê lương bi ai, chất vấn ngược .
Bùi Dư Thời trợn tròn hai mắt, sắc mặt tái nhợt như giấy, cả ngây ngốc.
“Công chúa…”
“Ta…”
Bùi Dư Thời theo bản năng giải thích, nhưng giải thích thế nào.
Cố Vinh bật .
Xem , Bùi Dư Thời sắp tan vỡ .
Bất quá, ai Thanh Ngọc Công chúa và Bùi Dư Thời là lưỡng tình tương duyệt .
Kinh sách của mỗi nhà mỗi khác, đương nhiên khi lên cũng sự khác biệt.
Cũng như khi nàng mưu tính Tạ Chước, nàng tuân theo nguyên tắc, một con khỉ cách trói buộc riêng, một con cá phương pháp câu riêng.
Hai thoạt khác trời vực, chút liên quan, chắc thể thành một mối lương duyên .
Cố Vinh mượn men say, giữa tiếng tơ trúc ồn ào, đột nhiên áp sát bên tai Tạ Chước: “Tạ Như Hành, kỳ thật, mưu tính từ lâu .”
Hương rượu từ thở quyện với mùi trầm hương lạnh lẽo tai, tranh len lỏi khoang mũi Tạ Chước.
Đôi mắt Tạ Chước một thoáng mất sự tỉnh táo.
Tạ Chước nghĩ, dường như sinh duyên với Phật.
Mười năm thanh tu, thể cắt đứt thất tình lục d.ụ.c của .
Kinh Phật , bất do kỷ, kiếp khó thoát, nghĩ, cam tâm tình nguyện đón nhận.
“Thật trùng hợp, cũng .”
Hắn và Cố Vinh, cũng là hai bên cùng tình nguyện.
Nàng mưu tính lâu.
Hắn mưu tính nàng lâu.
Hắn , và Cố Vinh, là song hướng bôn phú.
Trên đài cao, Vĩnh Chiêu Trưởng Công chúa khẽ tiếng động.
“Chân Nhi.”
“Nhìn xem, ánh mắt sợ là đều sắp kéo thành tơ .”
Nữ sử Chân Nhi mím môi nhẹ: “Điện hạ, Hầu gia và Hầu phu nhân ân ái hòa thuận là đại phúc của thiên hạ.”
Không, thẳng , Thái t.ử và Thái t.ử phi ân ái hòa thuận, Hoàng đế và Hoàng hậu ân ái hòa thuận, mới là đại phúc của thiên hạ.
“Nói lý.” Vĩnh Chiêu Trưởng Công chúa .
Không chỉ là đại phúc của thiên hạ, mà còn là may mắn của Hoàng thất Đại Càn, và Tạ thị một tộc.
Dù , Cố Vinh đối với Hoàng thất Đại Càn cũng chẳng chút tình cảm nào.
Sự nhượng bộ và lòng thương xót hiếm hoi, đều bắt nguồn từ tình cảm dành cho Trác Nhi.
Rượu quá ba tuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-410-nhan-o-han-gat-qua-nay.html.]
Yến tiệc sắp tàn.
Các quan viên, nữ quyến dự tiệc lượt rời .
Tạ Chước và Cố Vinh về phủ ngay mà xách đèn lồng thẳng đến Từ Ninh Cung.
Ánh nến trong Từ Ninh Cung vẫn còn thắp sáng.
Tuy nhiên, Thái hậu chịu gặp Tạ Chước.
“Tạ Hầu gia, Hầu phu nhân, Thái hậu nương nương an giấc .”
Lão ma ma rủ mắt, cung kính .
Nghe kỹ thì trong lời vẫn còn vương chút hổ thẹn.
Kể từ khi Trinh Long Đế băng hà, Thái hậu nương nương và Trường Công chúa tranh chấp về tang lễ của Trinh Long Đế, khiến Thái hậu nương nương đêm nào cũng chợp mắt, chẳng thể nghỉ.
Hết đêm đến đêm khác, hoặc là quỳ tượng Phật, tụng kinh sám hối.
Hoặc là Phượng tháp, mở mắt đợi trời sáng.
Trừ phi dùng An Thần Thang, đốt An Thần Hương, may mới miễn cưỡng chìm giấc ngủ.
Chuyện là bí mật gì quá ghê gớm.
Tạ Chước rủ mi.
Sau đó, quỳ rạp xuống đất, khấu ba cái đầu vang dội.
Lão ma ma thấy , trong lòng khẽ thở dài.
Chuyện quả thực khó lòng cắt đứt, lý lẽ cũng rối bời.
“Tạ Hầu gia, Hầu phu nhân, xin hãy hồi phủ ạ.”
“Đợi Thái hậu nương nương tỉnh giấc, lão nô nhất định sẽ ngài chuyển lời.”
Lão ma ma đành cứng rắn .
“Có lao Ma ma .” Tạ Chước nhẹ giọng đáp.
Chiếc đèn lồng màu trắng ngọc tắt từ lúc nào, trong cung hẻm sâu thẳm hẹp dài, Cố Vinh lặng lẽ nắm lấy tay Tạ Chước.
“Ngoại tổ mẫu đang trách .”
Gió đêm lượn lờ, giọng Tạ Chước trầm nặng đầy vẻ mất mát.
“Mười năm tu hành trong Phật tự, mỗi năm đến sinh thần, Ngoại tổ mẫu đều sai gửi đến một bộ xiêm y giày tất do chính tay may.”
“, thù g.i.ế.c cha, thù hàng vạn tướng sĩ Bắc Cương c.h.ế.t oan, thể báo.”
Cho đến giờ phút , Tạ Chước vẫn ôm đồm trách nhiệm về .
Cứ như việc dùng công lao Tĩnh Bắc đổi lấy ân chỉ, thà mang tiếng mệnh cách cô quả, đoản thọ, cũng hai từ ghen tuông, ngang ngược rơi xuống đầu Cố Vinh.
“Có lẽ là đối diện .” Giọng Cố Vinh khẽ, khẽ.
Dường như, thốt gió cuốn .
“Tạ Như Hành, là đẩy đến bước .”
Điểm , thể biện bác.
Quả thật là nàng.
Sự ích kỷ, sự phẫn nộ, lòng thù hận, dã tâm của nàng, công đạo nàng khát cầu, khiến nàng liều lĩnh đến cùng.
Thà ngọc nát, còn hơn ngói lành.
Đột nhiên, Tạ Chước dừng bước, mượn ánh sáng từ ngọn đèn cách đó xa, thẳng Cố Vinh: “Nương tử, nàng sai .”
“Không do nàng.”
“Người nên tự kiểm điểm và hối hận là nàng và .”
“Nhân đẩy chúng từng bước đến ngày hôm nay là Trinh Long Đế độc ác đa đoan.”
“Nhân do , mới tạo quả .”
“Nàng và , hề sai.”
“Không nhân quả của nàng và .”
“Nương t.ử càng cần tự trách.”
“Mà , cũng từng hối hận.”
“Dù nương tử, khi chân tướng chuyện cũ Bắc Cương, cũng thể giả vờ như chuyện gì.”
“Không, dù , cũng dung tha .”
“Không c.h.ế.t, thì nhất định phản kháng.”
“Ta cảm ơn nương tử.”
“Nhờ nương t.ử dốc lòng giúp đỡ, mới báo đại thù.”
“Nhờ nương t.ử khổ tâm sắp đặt, mới tránh biển m.á.u núi xương.”
“Từ đến nay, nương t.ử , .”
“Nếu như trời xanh thật sự mắt, luận công ban thưởng, nương t.ử nên liệt hàng tiên ban.”
“Đến lúc đó, mong nương t.ử chiếu cố, che chở nhiều hơn.”
Cố Vinh lòng nhẹ nhõm, nhón gót chân, khẽ cọ khóe môi Tạ Chước: “Trong thoại bản , tiên nhân động tình, phu quân e rằng đơn độc giữ phòng , đến tàn úa .”
Tạ Như Hành của nàng, thật .
Hắn thật sự xem nàng là vầng trăng sáng treo đỉnh mây.
Trăng cao gió lặng sương trong, sóng lăn tăn chẳng động.
Tạ Chước khẽ : “Đời cần độc thủ phòng .”
“Nương tử, chúng về nhà.”