Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 407: LÂU NGÀY TÁI NGỘ, NHỚ THƯƠNG SÂU SẮC
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:13:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đám quần thần cam tâm, nhịn mà thầm rủa, rốt cuộc Cố Vinh rót thứ t.h.u.ố.c mê gì đầu Tạ Chước.
Trước đây, nàng hết chọc giận Trinh Long Đế, phạt quỳ mưa, phiền Vĩnh Chiêu Trường Công chúa mặt, cầu xin Thái hậu ban xuống ý chỉ.
Sau đó, Cố Vinh đ.á.n.h trống đăng văn cáo cha, Tạ Chước nàng chịu ba mươi trượng hình trượng.
Ngày đại hôn, y càng thề độc sự chứng kiến của , trọn đời , từ một mà đến cuối cùng.
Giờ đây, đại thắng trở về, danh vọng thanh thế đang lúc thịnh nhất, dùng quân công để đổi lấy ân chỉ nạp .
Quả là chuyện khó tin nổi, cũng ngu xuẩn vô cùng.
Nam hoan nữ ái, phong hoa tuyết nguyệt, chẳng qua chỉ là thứ tô điểm thêm vẻ , đời gì kẻ quyền cao chức trọng nào giữ một cho đến trọn đời.
Thường ngôn câu, điều mà nam t.ử theo đuổi cả đời gì ngoài tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đầu mỹ nhân.
Tiểu Hầu gia họ Tạ hoặc là phát điên, hoặc là ma chướng khi thanh tu ở Phật tự.
"Tạ Hầu gia và Tạ Hầu phu nhân quả là trời sinh một cặp."
Minh Ngự sử như thể nhận thấy bầu khí quỷ dị trong đại điện, buông lời than thở một cách đanh thép.
"Kẻ nào rõ nội tình , mà vẫn tiến cử hương ngọc cho Tạ Hầu, ý đồ khó lường của chúng chẳng quá rõ ràng ? Rõ ràng là âm thầm ẩn chứa sát cơ!"
"Tạ Hầu là thiên tài tướng soái bẩm sinh, là trụ cột quốc gia, là niềm hy vọng của vạn dân. Dù là chuyện huyền ảo đến chăng nữa, cũng cần thận trọng dè dặt như sấm sét, thà tin là , chứ thể tin là ."
Tịch Lão Thượng thư ánh mắt khẽ lóe, trong lòng cuồng tính toán, cố vẻ bừng tỉnh đại ngộ, kinh hãi thốt lên, phụ họa với Minh Ngự sử.
Tịch gia thu nhiều lợi ích, nên dừng đúng lúc, như mới thể trường cửu phú quý.
Tịch gia, cần thêm một Hậu phi nào nữa.
Nếu , hoa gấm thêm rực rỡ, lửa dầu thêm cháy bùng, hối hận cũng muộn.
Cố Vinh xuất bình thường thể từng bước đến ngày hôm nay, thật sự chỉ dựa vận may thôi ?
Nắm trái tim Tiểu Hầu gia họ Tạ, chính là bản lĩnh của Cố Vinh.
Có thể khiến Kiều Lão Thái sư lớn chuyện tổ chức tiệc nhận , cũng là bản lĩnh của Cố Vinh.
Kiều Ngâm Chu còn trẻ, lẽ sẽ vì tình nghĩa năm xưa mà ngừng tiến tới.
Kiều Lão Thái sư vững đổ triều đình, chắc chắn cân nhắc lợi hại.
Thấy , Kiều Lão Thái sư cũng lộ vẻ suy tư, một cách đầy nghiêm trọng: "Nghĩ như , lời Tịch Thượng thư vài phần đạo lý."
Một câu , định giọng điệu cơ bản của phái quan viên hàn môn, thanh lưu.
Tiêu Trọng Xuân, kẻ bản lĩnh gió chiều nào che chiều ngày càng tinh tế, cam lòng : "Lời Tạ Hầu thỉnh cầu, cũng trong lẽ thường tình."
Các quan viên còn càng thêm kinh ngạc, trong lòng hoài nghi yên.
Những vị đại Phật quyền cao chức trọng, cành lá sum suê , rốt cuộc là đang lấy lòng, bám víu Tiểu Hầu gia họ Tạ, đang lên tiếng ủng hộ Cố Vinh kẻ trái lễ giáo ?
Cố Vinh, thật sự là cô gái mồ côi yếu đuối như bọn họ vẫn nghĩ ?
Sắc mặt của văn võ bá quan, biến đổi ngừng, quả là vô cùng đặc sắc.
"Cầu Điện hạ thành sở nguyện của mạt tướng." Tạ Chước kịp thời lặp .
"Thôi , sẽ chấp thuận sở cầu của ngươi."
Ánh mắt Vĩnh Chiêu Trường Công chúa toát lên sự do dự và giằng xé vặn, rơi mắt một đám quần thần liền biến thành sự nhượng bộ.
"Tạ Điện hạ thành ." Tạ Chước hành lễ một cách vẻ.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa để dấu vết nào mà bĩu môi, khẽ vung rộng tay áo: "Bổn cung lệnh Thượng Cung Cục chuẩn thỏa Lân Đức Yến, chúc mừng công lao phá giặc của ngươi và tướng sĩ Bắc cảnh."
"Ngươi lui xuống , tắm gội xiêm y, Tỵ thời khắc tư (bảy giờ tối) tham dự yến tiệc."
"Mạt tướng tuân theo dụ lệnh của Điện hạ." Tạ Chước hành lễ, bước nhanh như băng rời .
Chỉ còn một điện quan viên với những suy tư khác , đang nghiền ngẫm tâm sự khó với ngoài.
Vừa khỏi cổng cung, Tạ Chước lập tức nhảy lên ngựa, lòng về như tên bắn.
Trung Dũng Hầu phủ.
Cố Vinh kiều diễm thẳng cánh cổng sơn son, ngẩng đầu bóng dáng ngày càng gần.
Móng ngựa giẫm phiến đá xanh, kinh động những đàn chim đang đậu cành cây ven đường.
Một bước, một bước.
Bóng dáng, dần rõ ràng.
Lúc Cố Vinh vận một chiếc đại sam tay rộng màu đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn vân bùn vàng, viền tay áo đính tua rua ngọc trai, khoác ngoài là một chiếc áo hồ cừu màu tuyết trắng hề tạp sắc, giống như tinh huy lưu động, ngọc xếp thành mây.
Lông mày như núi xa ngậm màu xanh, đuôi mắt điểm chút son phấn màu đàn hương, thanh lệ như hoa mai rơi nền tuyết.
Vô cùng lộng lẫy.
Lại vô cùng trang nhã.
Cả hai hài hòa đan xen , đến mức kinh hồn bạt vía.
Tạ Chước xuống ngựa, ánh mắt sáng ngời, nhu tình Cố Vinh.
Theo bản năng, y ôm Cố Vinh lòng.
, ánh mắt y thoáng qua những ngón tay đầy vết nứt vì rét, bộ giáp lạnh lẽo phát ánh sáng lạnh, đành cứng rắn ngăn khao khát và nỗi nhớ nhung tận đáy lòng.
Y cảm thấy, y giống như một con cóc ghẻ chạm thiên nga trắng.
Nương t.ử của y, xứng đáng với vạn ngàn hào quang đời.
Y may mắn bao.
Cố Vinh rạng rỡ như hoa, đáy mắt thoáng qua một tia sáng ranh mãnh, tiến lên một bước, ôm lấy eo Tạ Chước, giọng điệu lưu luyến mềm mại: "Tạ Như Hành, đợi ."
Âm thanh ấm áp mềm mại, mùi trầm đàn hương lạnh lẽo lặng lẽ tản , khiến sự kiềm chế của Tạ Chước tan vỡ ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-407-lau-ngay-tai-ngo-nho-thuong-sau-sac.html.]
Vành tai Tạ Chước đỏ đến mức dường như rỉ máu: "Nương tử, ... trở về ."
"Không ân nhân cứu mạng do âm sai dương thác, y nữ tư lẫm liệt, nữ nhi kém nam nhi, hiệp nữ khiến sáng mắt, khác biệt với nữ t.ử khuê các thông thường."
"Chỉ ."
"Ta trở về ."
Lời Tạ Chước , khiến ký ức Cố Vinh về ngày y rời kinh.
Cố Vinh: "Ta tin ."
Ngay đó, nàng nghịch ngợm giơ tay, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng day day vành tai đỏ nóng của Tạ Chước.
Nói thật, chuyến Bắc Cương , Tạ Chước bớt vẻ thanh lãnh thoát tục dính bụi trần, thêm chút kiên nghị và sắc bén.
Dường như, một phôi kiếm cung phụng Phật tẩm nhiễm Thiền ý, nay lột xác thành một thanh kiếm sắc bén thể cản phá, lộ rõ phong mang.
, y vẫn đẽ vô cùng.
Đặc biệt là khi mặt y ửng hồng, vành tai như rỉ máu.
Tạ Chước đưa tay, ôm Cố Vinh thật chặt.
Lâu ngày tái ngộ.
Nhớ thương sâu sắc.
Thanh Đường trốn cánh cửa rụt rè ngó, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Ôm nhẹ thôi, ôm nhẹ thôi, đừng lem lớp trang điểm mới thoa."
Trời , nàng tán lớp son phấn má tiểu thư hảo đến mức nào.
Yến Tầm Thanh Đường nghẹn lời.
Đây là trọng điểm ?
Dưới lời cầu khẩn của Thanh Đường, Tạ Chước buông Cố Vinh , đó, y lót một chiếc khăn mềm mại nắm lấy tay Cố Vinh.
Bàn tay y, quả thật quá thô ráp.
Cố Vinh nghiêng đầu, kéo chiếc khăn , mười ngón tay đan chặt.
Mấy tháng , Tạ Như Hành chắc chắn trải qua nhiều gian khổ.
Tĩnh Đàn viện.
Tạ Chước cởi bỏ khôi giáp, tắm gội quần áo, cùng Cố Vinh tựa , dịu dàng kể phong cảnh tú lệ hùng vĩ ở Bắc Cương, thuật sự chất phác lương thiện và kiên cường bất khuất của bách tính, tướng sĩ nơi .
Y những giây phút sinh t.ử nguy hiểm.
Y , nhưng Cố Vinh lòng rõ.
Cách lớp trung y màu nhạt, ngón tay Cố Vinh đặt lên lồng n.g.ự.c Tạ Chước.
Nàng thấy.
Nơi đó một vết sẹo vô cùng hung hiểm.
Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa, là đ.â.m thẳng tim.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, rọi xuống hai , dịu dàng như một bức họa trân quý cất giữ trong dòng sông thời gian.
Nàng đang y, ánh mắt đầy xót xa.
Y đang nàng, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng.
Thanh Đường gác ngoài cửa, mũi cay xè, hốc mắt ướt.
Thật sự vĩnh viễn định hình khoảnh khắc .
Tiểu Hầu gia họ Tạ sẽ nghiêng lòng sang khác, sẽ như lời thề lập, từ một mà đến cuối cùng.
Cách đó xa, gốc cây hoa quế, Yến Tầm vẫy tay về phía Thanh Đường, nhỏ giọng: "Thanh Đường."
"Lại đây, đây."
Thanh Đường: Kẻ lén lút.
Trời , cảm giác kẻ trộm Yến Tầm nồng đậm đến mức đáng phẫn nộ.
Thanh Đường chạy nhanh đến: "Làm gì?"
Yến Tầm như thường lệ xòe lòng bàn tay: "Một lạng bạc."
"Có một tin tức mới mà ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
"Một lạng bạc, trao tiền tận tay, nhận tin tận tay, giá cả công bằng, buôn bán uy tín, già trẻ lừa gạt."
Thanh Đường liếc xéo Yến Tầm một cái, kéo khóe môi một cách qua loa, móc một văn tiền.
Kinh doanh mà, quan trọng nhất là mặc cả.
Nàng trả một văn.
Đã trả vô , nào cũng hiệu nghiệm.
Yến Tầm vẫn giảm, nhón lấy đồng tiền đồng , hắng giọng, nghiêm trang : "Thôi, ngươi bất nhân, thể bất nghĩa."
"Xem như nể mặt ngươi là khách hàng quen của , tặng ngươi một tin tức miễn phí."
"Tiểu Hầu gia trở thành rể hiền 'Cưỡi Rồng' mà các gia tộc quyền quý, huân tước tại Thượng Kinh khao khát kết nhất."
Đây đúng là 'Cưỡi Rồng' !
Mặt Thanh Đường xụ xuống, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giật đồng tiền đồng: "Ngươi vẫn nên giữ tin cho ."
Đây mà là tin tức mới nào!
Nàng dùng ngón chân nghĩ cũng !
Yến Tầm chút hoang mang, kéo dài giọng, cố ý vẻ thần bí: "Tiểu Hầu gia dùng công lao bình định Bắc cảnh để đổi lấy một đạo ân chỉ."