Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 399: Không thể nói rõ tình ý

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:12:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tỳ nữ , cúi lời: “Điện hạ, tỳ nữ cho sắp xếp xong những thứ Hướng cô nương cần, và chuyển lên xe ngựa của Hướng cô nương ạ.”

 

Thanh Ngọc Công chúa dùng giọng điệu trêu chọc đầy hóm hỉnh: “Hướng cô nương mà nữa, sắp hạ lệnh tiễn khách đấy.”

 

“Ai bảo lời Hướng cô nương quá khó cơ chứ.”

 

Hướng Dung Nguyệt véo khăn tay, dậy, yếu ớt dịu dàng : “Dân nữ cảm tạ Công chúa Điện hạ hào phóng.”

 

“Tuy nhiên, dân nữ quả thực cáo lui , Biểu tẩu còn kiểm tra khóa nghiệp của .”

 

“Dân nữ cáo lui.”

 

Thanh Ngọc Công chúa: Bị Hướng Dung Nguyệt chiếm một điểm !

 

Nàng vẻ vô tình cảm thán: “Cố Vinh bận rộn lắm, phàm là hiểu chuyện, đều nên phiền.”

 

“Biểu tẩu thích dạy dỗ dân nữ mà.” Hướng Dung Nguyệt nở nụ ngượng ngùng mà dịu dàng.

 

Nàng khẽ cúi , hành lễ thướt tha rời .

 

Thanh Ngọc Công chúa nghẹn một trong cổ họng, thể nhả , cũng thể nuốt xuống.

 

Khoe khoang!

 

Khoe khoang một cách trắng trợn!

 

Nàng giận dỗi vung nắm đ.ấ.m non nớt về phía bóng lưng Hướng Dung Nguyệt.

 

Đợi đến khi tiếng trầm thấp vang vọng trong phòng, thần sắc Thanh Ngọc Công chúa cứng đờ: “Để Nhị biểu ca chê .”

 

Thành Nhị Lang lắc đầu: “Thấy Điện hạ như , yên tâm.”

 

Thanh Ngọc thoát khỏi sự kiểm soát của Trinh Long Đế, một cuộc sống mới.

 

ngưỡng mộ, bằng hữu vui đùa, thật .

 

Chỉ là Bùi Dư Thời

 

Thành Nhị Lang nghĩ đến Bùi Dư Thời, nửa ghen tị, nửa hâm mộ, quả là kẻ ngốc phúc của kẻ ngốc.

 

Chẳng cần gì, mà y ngày đêm mong nhớ.

 

Nghe , Thanh Ngọc Công chúa nghiêm sắc mặt : “Nhị biểu ca, cầu nhân đắc nhân .”

 

“Thái hậu nương nương và Vĩnh Chiêu Trường Công chúa Điện hạ cũng chấp thuận thỉnh cầu của , khi chuyện đấy, thể đón Mẫu phi khỏi cung, do phụng dưỡng.”

 

“Ta , nên cũng mong Nhị biểu ca .”

 

“Ta cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại.” Thành Nhị Lang chân thành .

 

Thanh Ngọc cầu nhân đắc nhân, điều đó cũng nghĩa là, y cũng tâm tưởng sự thành.

 

“Thanh Ngọc.” Thành Nhị Lang hít sâu một : “Chuyện ở đây xong xuôi, rời kinh, du ngoạn cùng Du Sơn Trưởng, lẽ vài năm , cũng sẽ thử thi khoa cử.”

 

Đôi mắt Thanh Ngọc Công chúa sáng lên: “Du Sơn Trưởng của Minh Trạm Thư viện ư?”

 

Thành Nhị Lang gật đầu: “Nhờ cửa của Tạ Hầu phu nhân và Kiều lão Thái sư, Du Sơn Trưởng phá lệ nhận môn sinh.”

 

“Đây là chuyện .” Thanh Ngọc Công chúa thành tâm : “Thanh Ngọc , công t.ử bột chỉ là vẻ bề ngoài của Nhị biểu ca, Nhị biểu ca thông minh, nay danh sư chỉ dạy, tất sẽ một ngày nghìn dặm, đỗ đạt bảng vàng.”

 

Mũi Thành Nhị Lang bỗng dưng cay xè, nước mắt suýt chút nữa trào khỏi khóe mắt.

 

Ý lệ cuộn trào, cũng như tình ý y hề lay chuyển suốt nhiều năm.

 

Không thể để lộ.

 

Không thể .

 

“Xin mượn lời cát tường của Điện hạ.” Thành Nhị Lang vội vàng cúi đầu, chắp tay : “Vẫn phiền Điện hạ thỉnh thoảng chiếu cố Mẫu .”

 

Thanh Ngọc Công chúa đính chính: “Nhị biểu ca, đó cũng là dì ruột của .”

 

“Đệ yên tâm, ở đây, tuyệt đối để kẻ điều nào bắt nạt dì .”

 

Thành Nhị Lang càng thêm rưng rưng lệ, vội vàng rời .

 

Nụ khuôn mặt Thanh Ngọc Công chúa biến mất, ánh mắt càng thêm thâm trầm phức tạp.

 

Kỳ thực, nàng rõ ràng tâm ý của Thành Nhị Lang.

 

Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn .

 

, y là lựa chọn ưu tiên nhất của nàng.

 

Thanh Ngọc Công chúa khẽ thở dài, che giấu sự bất đắc dĩ mà nâng chén lên, nhấp một ngụm.

 

Trà nước gợn sóng.

 

Không thể rõ.

 

Thật khó mà rõ.

 

, kiếp , cũng chỉ thể là như .

 

Nàng con đường nàng chọn, Thành Nhị Lang bái Du Ngôn sư, cũng sẽ trở thành tài tuấn trẻ tuổi săn đón ở Thượng Kinh, cưới quý nữ hào môn vợ.

 

Đời , giao , cũng giao .

 

 

Minh Ngự Sử phủ.

 

“Tinh Nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-399-khong-the-noi-ro-tinh-y.html.]

 

Minh Ngự Sử cầm bút chấm mực tấu chương, nhưng quả thực lòng chẳng để tâm, dứt khoát đặt bút xuống, về phía Võ Đức Bá đang hành lang luyện quyền, mở miệng : “Một vài lão ngoan cố trong triều liên tục dâng tấu, thỉnh Vĩnh Chiêu Trường Công chúa phái Khâm sai đến Hán Trung, nơi khởi nguồn của những lời đồn đại, tra xét và trừng phạt nghiêm khắc, để gương.”

 

Võ Đức Bá dừng động tác, đầu , thẳng thừng: “Bọn mực trong bụng các ngươi, chuyện lúc nào cũng vòng vo tam quốc, may mà đây mắt sáng lòng minh.”

 

“Đó là tấu xin tra xét kỹ lưỡng ?”

 

“Rõ ràng là bức ép Vĩnh Chiêu Trường Công chúa bày tỏ thái độ.”

 

“Sao nào?”

 

“Trinh Long Đế hôn dung vô năng, tự tư âm hiểm còn ngai vàng, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa Điện hạ thể ư?”

 

“Chẳng lẽ, Trường Công chúa Điện hạ đăng cơ, triều đình trăm quan thể tận tâm việc, lo tròn bổn phận nữa ?”

 

“Nói trắng , chính là bọn họ cái gọi là cương thường lễ giáo nam tôn nữ ti hàng ngàn năm hun đúc đến mức trời cao đất rộng, chịu nổi khi thấy một nữ t.ử đầu , bằng , chính là chịu sự sỉ nhục trời đất dung.”

 

“Hừ!”

 

Vừa , Võ Đức Bá lạnh một tiếng: “Nếu thực sự thể nhịn một chút nào, thì trực tiếp tuẫn táng Trinh Long Đế , hậu sự của Trinh Long Đế cũng lạnh lẽo hiu quạnh, hà tất bám víu câu chữ, kéo bè kéo cánh, bày bộ mặt như những kẻ hộ đạo cao thượng, chỉ chuyên những chuyện mất mặt.”

 

“Năm xưa, khi Tiên Hoàng gạt bỏ ý kiến trái chiều mà phong Võ Đức Bá, những quan viên năng bóng gió, mắng nhiếc ám chỉ, trừng mắt trợn mày, thề thốt t.ử gián, nào thiếu?”

 

“Họ thấy một tay thương pháp xuất thần nhập hóa của , thấy vạn ngàn nạn dân cứu giúp, chỉ vì là nữ tử, mà cùng bài xích khỏi vòng quyền thế, sợ rằng chia một chén canh, sợ rằng thiên hạ bằng nữ nhi.”

 

“Ngày thường thấy bọn họ đồng lòng nhất trí như , trái còn ch.ó c.ắ.n chó, miệng đầy lông lá.”

 

“Theo thấy, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa , , thì liên quan quái gì đến mạng sống của bọn họ, từng từng một cứ như đào mồ tổ , nhảy nhót tứ tung.”

 

“Đê tiện!”

 

Đi kèm với tiếng gió rít khi tung từng quyền, mỗi câu chữ của Võ Đức Bá đều mạnh mẽ và hùng hồn.

 

Minh Ngự Sử vội : “Tinh Nương, nàng tuyệt đối thể vơ đũa cả nắm như , lời nào vòng vo.”

 

Võ Đức Bá , tùy tiện lau mồ hôi trán: “Phải lấy triều phục phơi nắng mới , tiểu triều hội tới, !”

 

“Ta ở đó, chính là chứng minh triều đại tiền lệ.”

 

Minh Ngự Sử phụ họa: “Tinh Nương lý.”

 

, từ khi nhậm chức Ngự Sử, y sớm thấy bốn bề là kẻ thù đội trời chung từng đắc tội.

 

Thân ở nơi phế tích, nghĩa là tình hình tệ nhất cũng chỉ đến thế, còn gì kiêng kỵ.

 

Tinh Nương khẽ hừ mũi, nhướn mày: “Dù là vì công vì tư, lập trường của đều sự lựa chọn nào khác!”

 

Tiền bạc phu quân nàng tiến kinh ứng thí, là do Vinh Kim Châu tặng.

 

Lương thảo nàng khởi binh cát cứ Hán Trung, là do Vinh Kim Châu tiếp tế.

 

Chứng hàn lạnh bẩm sinh của độc t.ử nhà nàng, là do Cố Vinh hào phóng tặng Hàn Thấp Tiên Thảo, mới thể thuyên giảm đáng kể.

 

Cả đại gia đình bọn họ, đều mắc nợ mẫu t.ử Vinh Kim Châu.

 

Nghe , Minh Ngự Sử thở dài với vẻ mặt đầy nuối tiếc: “Ta hiểu mà.”

 

Ván cờ , bọn họ liều mạng đ.á.n.h xuống.

 

Sống, thì cùng tồn tại.

 

C.h.ế.t, thì cùng .

 

 

Phụng Ân Công phủ ngày xưa.

 

Phụng Ân Công phu nhân phủ còn sự ồn ào náo nhiệt của ngày .

 

Tấm biển vàng ròng với những nét chữ rồng bay phượng múa từ tay danh gia cũng chẳng .

 

Hoàng quốc thích Nam gia hiển hách tôn quý một thời, cứ thế tiêu vong.

 

Nghiệp ác gây , luôn trả.

 

Hại mất mạng, ắt dùng mạng đền.

 

Phụng Ân Công phu nhân cố nén chua xót trong mắt, buông tay, thả rèm xe ngựa xuống, đầu Nam T.ử Dịch đang im lặng đến mức tê dại, trong đầu hiện lên những lời Tạ Hầu phu nhân từng nhắc nhở nàng.

 

Tạ Hầu phu nhân , kẻ vắt óc suy nghĩ, bằng kẻ ngốc linh cơ chợt lóe, mong nàng dạy dỗ t.ử tế, đừng gây thêm rắc rối nữa, uổng phí cái mạng sống khó khăn lắm mới giữ .

 

“Dịch nhi…”

 

Dường như ngàn lời nghẹn nơi cổ họng, nhưng dạy dỗ như thế nào.

 

Chính là sự dung túng của nàng và lão gia, khiến T.ử Dịch nuông chiều đến mức nhân gian khổ cực, chuyện như ý đời , mười phần thì hết chín.

 

Nam T.ử Dịch mím môi, giọng khàn đặc: “Mẫu , hài nhi sai .”

 

Từng là một công t.ử bột Thượng Kinh chỉ đá gà chọi chó, tự cho thể hành hiệp trượng nghĩa, bình định chuyện bất bình trong thế gian, theo ý , báo thù một cách sảng khoái.

 

hiện thực tát một cái thật đau hết đến khác.

 

Hắn thật sự ngu xuẩn thể tả.

 

Phụng Ân Công phu nhân: “Mất bò mới lo chuồng, vẫn muộn .”

 

“Con là chỗ dựa duy nhất của Mẫu .”

 

Xe ngựa chầm chậm tiến về phía , bỏ Phụng Ân Công phủ với điêu khắc xà nhà chạm trổ rồng phượng phía .

 

Sau , ngôi nhà dù đông khách cửa đóng then cài, cũng chẳng còn chút liên quan gì đến Nam gia nữa.

 

Loading...