Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 397: Nhật Nguyệt Trọng Quang, Hồng Trang Hoán Miện

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:12:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bức tường cung son đỏ rực rỡ màn đêm đen như mực càng thêm trang nghiêm, ngói lưu ly mái nhà phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo u uẩn.

 

Lồng đèn lồng sáu góc treo cao, lắc lư yên trong gió đêm, đổ bóng loang lổ.

 

"Điện hạ."

 

Cố Vinh rủ mắt, nhẹ giọng : "Nam tiểu công t.ử rốt cuộc cũng phụ nuông chiều nhiều năm, còn nông nổi, suy nghĩ thấu đáo, hành động bồng bột, lời lẽ xằng bậy, gây phiền phức cho Điện hạ, con dâu xử lý thỏa."

 

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa cửa sổ, cây mai trong sân.

 

Hương thơm thoang thoảng, cánh hoa như tuyết.

 

"Nông nổi ư?" Vĩnh Chiêu Trường Công chúa khẽ khẩy, cảm xúc phức tạp, "Dường như nghĩa khí, lòng nhân từ, nhưng kỳ thực ngu độn vô tri, phân biệt nặng nhẹ."

 

"Ngày Nam gia phục hưng, xa vời vợi."

 

"Vinh Vinh, ngươi hãy sớm dẹp bỏ lòng trắc ẩn của ."

 

"Sự ngây thơ vô tri, cũng là một loại ác độc tàn nhẫn, tổn thương khác và chính một cách vô thanh vô tức."

 

"Bổn cung nể mặt ngươi, sẽ so đo với ."

 

", ."

 

"Nam gia tước tước vị, thích hợp tiếp tục ở Phụng Ân Công phủ, ngươi hãy nhắc nhở Nam phu nhân, chọn ngày rời khỏi kinh thành."

 

Cố Vinh cúi đầu đáp lời.

 

Rời khỏi Thượng Kinh đầy sóng gió, đầy Rồng Hồ Hổ Huyệt, chắc là chuyện .

 

, lập , là cần đầu óc.

 

Nếu , sẽ khác xé xác ăn sạch.

 

"Điện hạ, đêm khuya, con dâu xin cáo lui ."

 

"Chưa vội." Vĩnh Chiêu Trường Công chúa giơ tay hiệu, "Gần đây, luận điệu triều thần tấu xin sắc lập tân quân ngày càng dâng cao, thế như đê vỡ, thể ngăn, thể chặn nữa."

 

"Hai vị hoàng t.ử từng hăng hái nhất, một thì c.h.ế.t thảm, một thì cạo đầu tu, ngược khiến những kẻ vô danh tiểu tiếng tăm gì kìm mà trồi lên."

 

"Đại hoàng t.ử do Phùng thị sinh đang âm thầm câu kết với triều thần, hứa hẹn trọng lễ."

 

"Thậm chí, ngay cả một vài tông thất chi t.ử cũng tìm cách để tỏ lòng hiếu thảo mặt Bổn cung, mong thiện cảm và sự ủng hộ của Bổn cung, thèm ngôi vị tân quân."

 

"Nếu còn chần chừ kéo dài nữa, triều đình e rằng nguy cơ tan rã tứ phân ngũ liệt."

 

Hương xông trong điện cứ lượn lờ dứt, lan tỏa trong khí.

 

Mầm mống giọng của Vĩnh Chiêu Trường Công chúa nhuốm một chút nặng nề khó hiểu.

 

"Điện hạ, Đại hoàng t.ử đáng lo, lật tay là thể diệt."

 

"Còn về tông thất chi tử, nhất thời cũng thể gây sóng gió gì lớn."

 

Giọng Cố Vinh bình tĩnh và ung dung, chút d.a.o động, nàng tiếp tục : "Con dâu vốn nghĩ, đợi phu quân gửi tin lành 'gió đông', chuyện tự khắc sẽ thuận lý thành chương, nên những ngày phần lười biếng, chỉ tĩnh quan kỳ biến, đó là của con dâu."

 

"Càn Khôn đảo chuyển, Nhật Nguyệt trọng quang, Thiên mệnh quy tân, Vạn dân cộng ngưỡng?"

 

"Như thế ?"

 

"Có coi là suôn sẻ, dễ ?"

 

"Hoặc là, Nhật nguyệt canh thế, Thiên mệnh sở quy; Hồng trang hoán miện, Thái bình thịnh thế?"

 

"Khẩu hiệu ngắn gọn và phổ thông sẽ dễ dàng lan truyền rộng rãi trong thời gian ngắn hơn."

 

"Cũng thể biên soạn một vài bài đồng d.a.o cho trẻ con chơi đùa, ví như: Kim Ô lặn, Phượng bay trời, Năm cũ qua, Năm mới đến, Nữ đế đăng cơ vạn dân khỏe, Phong điều vũ thuận ngũ cốc đầy, Thiên hạ thái bình nhật nguyệt dài."

 

"Luôn cần để bách quan triều đình và dân chúng chủ động nhớ đến, Điện hạ cũng thể thừa kế thiên khải vận, chấp chưởng sơn hà."

 

"Bách tính như nước, nước đẩy , chính là thuận theo ý dân, nên bốn biển cùng chúc mừng."

 

"Việc luôn ẩn bức màn, an thì an , nhưng cũng sẽ mất nhiều tiên cơ."

 

"Điện hạ nghĩ ?"

 

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa suy ngẫm một lát, từ từ : "Hoặc nhảy xuống vực sâu, hoặc rồng bay trời?"

 

Đây mà là lười biếng ư?

 

Rõ ràng là sẵn đối sách từ lâu.

 

Nhật nguyệt trọng quang, Hồng trang hoán miện...

 

Đây là lời nhắn nhủ cho bà, cũng là lời nhắn nhủ cho Cố Vinh.

 

Mỗi một bậc thang đá bà dựng lên, san bằng cho ngày hôm nay, ngày đều sẽ trở thành con đường tắt bằng phẳng con đường chấp chưởng quyền lực của Cố Vinh.

 

Hai Thánh lâm triều là Cố Vinh còn lương tâm .

 

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa cảm thấy sâu sắc rằng, Cố Vinh ít nhất thêm tám trăm cái đầu óc.

 

Cố Vinh vẻ ánh mắt dò xét và sự thở dài cảm thán trong mắt Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, thần sắc như thường : "Phải."

 

"Con dâu trộm nghĩ, lực lượng tích trữ đủ để lộ diện."

 

"Cứ theo những gì ngươi ." Vĩnh Chiêu Trường Công chúa hỏi thêm nữa.

 

Từ đầu đến cuối, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đều nhận thức và định vị rõ ràng về bản .

 

Vị trí quyền lực , là thứ bà thể tham luyến.

 

"Con dâu nhất định để Điện hạ thất vọng." Cố Vinh cung kính .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-397-nhat-nguyet-trong-quang-hong-trang-hoan-mien.html.]

Thấy ghế lâu còn tiếng , Cố Vinh cúi hành lễ, lặng lẽ lui xuống.

 

, ngay lúc Cố Vinh sắp bước qua ngưỡng cửa, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đột nhiên : "Chân nhi, trời tối đường trơn, ngươi hãy tiễn Vinh Vinh một đoạn."

 

Lông mày Cố Vinh giật mạnh một cái, sự kinh ngạc thoáng qua, ngay đó là sự hiểu rõ.

 

Bất ngờ, nhưng cũng hề bất ngờ.

 

Bản Vĩnh Chiêu Trường Công chúa vốn thể xem thường.

 

"Con dâu đa tạ Điện hạ quan tâm."

 

"Nô tỳ tuân lệnh."

 

Cố Vinh và Chân Nữ sử lượt cất tiếng.

 

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa phất tay: "Đi ."

 

Dưới màn đêm.

 

Chân Nữ sử xách đèn cung đình, chậm rãi dẫn đường phía , bên ngoài tường cung, dường như tiếng trống canh truyền đến mơ hồ.

 

Ngoài , chỉ tiếng gió đêm đáng ghét thỉnh thoảng lướt qua chuông đồng góc mái hiên, phát âm thanh.

 

"Chân Nữ sử, Trường Công chúa Điện hạ ." Giọng Cố Vinh thấp và nhẹ, dường như gió thổi nhẹ một cái là thể tan , hòa màn đêm tĩnh mịch.

 

Lòng Chân Nữ sử thắt , đầu ngón tay run rẩy, khẽ mím môi, thôi.

 

Mãi đến khi cổng cung ở ngay mắt, Chân Nữ sử mới mở miệng : "Nô tỳ ."

 

Trong giọng tràn đầy sự c.h.ế.t chóc và lòng xả vì nghĩa.

 

Cố Vinh , nghiêng đầu Chân Nữ sử: "Không cần như ."

 

"Trường Công chúa Điện hạ thẳng, đó chính là thái độ của Người."

 

"Ngươi cứ tùy cơ ứng biến là ."

 

"Không cần tiễn nữa."

 

Trên xe ngựa.

 

Hơi ấm xông lên .

 

Thanh Đường nhanh nhẹn đổ nước nóng ấm giữ nhiệt, nhét lòng Cố Vinh.

 

Cách một cánh cửa, thần sắc Yến Tầm phần nghiêm trọng, là do tự khổ .

 

Giữa Trường Công chúa Điện hạ và Tài Thần Nương Nương, là sự đối đáp qua , đầy rẫy thăm dò.

 

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đối với Tài Thần Nương Nương là sự kiêng dè.

 

Còn Tài Thần Nương Nương đối với Vĩnh Chiêu Trường Công chúa là sự xa cách.

 

Tuy nhiên, may mắn , sự kiêng dè của Trường Công chúa Điện hạ hề sát ý lạnh lùng.

 

Nếu , e rằng Tiểu Hầu gia đưa sự lựa chọn .

 

Chỉ cần Trường Công chúa Điện hạ dám tay với Tài Thần Nương Nương, Tài Thần Nương Nương nhất định sẽ phản kích chút do dự.

 

Hắn theo Tài Thần Nương Nương lâu, cũng nắm vài phần tính cách của Tài Thần Nương Nương.

 

"Yến Tầm, ngươi thể đừng thở dài mãi !" Thanh Đường gõ thành xe, bực bội : "Thở dài ảnh hưởng đến tài vận!"

 

Yến Tầm: Hắn thở dài ?

 

, câu thở dài ảnh hưởng đến tài vận, rốt cuộc vẫn tác dụng.

 

Cố Vinh ôm ấm giữ nhiệt, cảm nhận ấm truyền đến ngừng, : "Thanh Đường, ngươi đây thuần túy là giận cá c.h.é.m thớt."

 

Thanh Đường túm lấy tay áo, do dự : "Tiểu thư, Trường Công chúa Điện hạ là..."

 

"Có thích nữa ."

 

Thanh Đường kiểm soát mà nhớ đến câu Võ Đức Bá thốt .

 

Yến Tầm cũng dựng tai lên .

 

Cố Vinh : " ."

 

"Ai Trường Công chúa Điện hạ thích tiểu thư nhà ngươi là nữa."

 

"Theo thấy, ngày xưa, Trường Công chúa đối với ôn hòa nhã nhặn, là yêu ai yêu cả đường . Mà nay, ngược là một chút yêu thích phát từ nội tâm."

 

"Sao là chuyện chứ."

 

Sự kiêng dè ác ý và sát tâm là oán hận và thù địch.

 

Thế thì, ngược thì ?

 

Là sự tán thưởng, là xu hướng hợp tác.

 

"Thanh Đường, đừng lo lắng vô cớ nữa."

 

"Ngươi mệt ? Nếu mệt, về phủ cùng nấu lẩu ăn ."

 

Thanh Đường hết thốt lên: "Không mệt, ăn chứ."

 

Sau đó, đổi giọng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tiểu thư, thật đùa ?"

 

Cố Vinh vươn ngón tay chọc nhẹ trán Thanh Đường: "Đương nhiên là thật , Thanh Đường ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

 

Thanh Đường sốt ruột giậm chân: "Nô tỳ chuyện ."

 

Loading...