Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 395: Vĩnh Viễn Đắc Thường Sở Nguyện

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:12:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngoài thành.

 

Trường đình.

 

Cố Vinh nấu một bầu rượu đục, tĩnh lặng chờ đợi Tam Hoàng t.ử rời kinh ẩn cư.

 

Xa xa trông thấy.

 

Tam Hoàng t.ử đích cắt đứt gân tay, trong bộ dạng tăng đạo, hướng về phía Cố Vinh vái chào.

 

Cố Vinh dậy, khom , đáp một lễ.

 

Tam Hoàng t.ử chậm rãi tiến tới, giả vờ với vẻ nhẹ nhàng: “Không ngờ, biểu tẩu đích đến tiễn .”

 

“Chuyện nào chuyện đó.” Cố Vinh rót một chén rượu nóng, đưa cho Tam Hoàng tử: “Điện hạ binh biến thất bại chịu trói, đích xác tiết kiệm cho nhiều phiền phức.”

 

, đây tuyệt là do Điện hạ nhường .”

 

“Biểu tẩu cần gì nhường.” Tam Hoàng t.ử nhận lấy chén rượu, cúi đầu khẽ ngửi: “Rượu ngon!”

 

Ngay đó, dốc cạn một .

 

Rồi, xoa xoa hoa văn chén , : “Ta thắng nổi biểu tẩu.”

 

“Nếu thể thắng, cam tâm bại tướng tay.”

 

“Chịu trói, bất quá cũng chỉ là để trông tiêu sái hào sảng hơn chút mà thôi.”

 

“Biết nắm lên, buông xuống.”

 

“Không chỉ .” Cố Vinh bổ sung: “Điện hạ còn mặt kiên thủ giới hạn, thương xót bách tính.”

 

“Ta căm ghét những chuyện hoang đường Điện hạ con đường luyện đan.”

 

, điều ngăn cản cứ theo sự tình mà , cảm tạ Điện hạ thức thời.”

 

Nụ mặt Tam Hoàng t.ử khựng : “Chuyện luyện đan, là do một mực cố chấp còn tự cho là đúng, lời nào để biện hộ.”

 

“Trước khi binh biến, phái bí mật điều tra tình hình gần đây của những nữ t.ử đó.”

 

“Có phu lang ghét bỏ, nhẫn nhục sống qua ngày.”

 

“Có buộc xuất gia, nương nhờ đèn xanh Phật cổ mà sống nốt quãng đời còn .”

 

“Lại …”

 

“Lại cha chủ, dìm lồng heo.”

 

“Là do phiến diện tin đồn, hủy hoại cả đời những nữ t.ử đó.”

 

“Cái mà tưởng là đôi bên cùng lợi, là cam tâm tình nguyện, bất quá cũng chỉ là nghĩ.”

 

trớ trêu , đến nước , cũng chỉ thể dùng tiền bạc để bồi thường.”

 

“Mấy năm nay, chỉ thứ , chỉ thứ , đến bước , há chẳng tự tự chịu.”

 

“Còn về việc biểu tẩu kiên thủ giới hạn, thương xót bách tính…”

 

Giọng điệu Tam Hoàng t.ử ngừng , ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa, thản nhiên : “Chẳng lẽ, đó là điều nên ?”

 

“Từ khi sinh , là Hoàng t.ử phận tôn quý, vàng ngọc.”

 

“Thời thơ ấu khai tâm, theo học Đại nho, sách Thánh hiền, hiểu rõ Thánh huấn.”

 

“Thấu hiểu lụa là gấm vóc, y phục hoa lệ, sơn hào hải vị, ngựa quý xe thơm, hầu tấp nập, tự nhiên từ trời rơi xuống.”

 

“Dù rằng, những luận điệu như dân là quý, xã tắc thứ nhì, quân là nhẹ, càng giống như một giấc mộng huyễn hoặc mà tiên hiền hậu nhân vẽ bánh lấp bụng, mai giải khát, nhưng cũng đủ để hiểu rõ, nếu muôn dân bách tính, thì dù là hoàng thất tôn quý cũng chỉ là lầu các giữa trời.”

 

“Huống hồ, tuổi ngày càng lớn, lòng tranh đoạt ngôi vị, cố ý học đế vương chi thuật, lời lẽ của Bách gia, nhận thức chỉnh và rộng lớn hơn về quân thần và bách tính.”

 

“Biểu tẩu, thật sự từng nghĩ sẽ một minh quân khác biệt với Trinh Long Đế.”

 

ngờ, thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi.”

 

“Thân thế rõ ràng, gánh vai tội ác khó gột rửa.”

 

“Bông hoa nở từ núi xác biển m.á.u cũng mang theo mùi tanh tưởi.”

 

“Hơn nữa, địch biểu tẩu.”

 

“Nói thì, cũng nên cảm tạ biểu tẩu, biểu tẩu dung thứ cho mưu tính của , cho phép để một con đường sống cho phụ nữ và trẻ em của Chung Li nhất tộc.”

 

“Cho nên, biểu tẩu vạn đừng cảm thấy .”

 

Cố Vinh khẽ động mi tâm, trong lòng cảm khái.

 

Nhị Hoàng t.ử lấy gì mà tranh ngôi vị trữ quân với Tam Hoàng t.ử đây.

 

Kiếp , nếu gì bất ngờ, Tam Hoàng t.ử chính là chiến thắng cuối cùng.

 

“Không Điện hạ nơi nào để ?” Cố Vinh chuyển đề tài, hỏi.

 

Tam Hoàng t.ử nhướng mày, xa: “Non cao nước dài, trời đất rộng lớn, nơi nào chẳng thể an cư.”

 

“Biểu tẩu, tuy mất sự tôn vinh của Hoàng tử, mất thể lành lặn, nhưng vẫn còn chân tài thực học học mấy năm nay.”

 

“Cửa Phật, đạo quán, thôn dã, danh sơn, sông lớn, đều thể sống sót.”

 

“Ta là thứ vô dụng như Nhị Hoàng tử.”

 

Cố Vinh thầm đồng tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-395-vinh-vien-dac-thuong-so-nguyen.html.]

 

Nhị Hoàng t.ử xứng xách giày cho Tam Hoàng tử.

 

“Nếu như , chúc Điện hạ tiêu sái khoáng đạt, sáng rõ tự tại.”

 

Người chân tài thực học, ở bất cứ cảnh nào cũng thể sống rực rỡ muôn màu.

 

“Vậy thì chúc biểu tẩu vĩnh viễn thể đắc thường sở nguyện.”

 

“Biểu tẩu, nếu cơ hội , biểu tẩu lẽ nên thử cầu cứu . Ta đích xác chân thành thẳng thắn gì, nhưng thưởng thức thông minh.”

 

Cố Vinh chút do dự: “Gặp Tạ Chước, tuyệt đối sẽ cầu cứu khác.”

 

“Biểu tẩu thật sự nể mặt chút nào.” Tam Hoàng t.ử lật ngón tay, nhét chiếc chén rượu nhỏ trong tay áo: “Cáo từ.”

 

“Khoan …”

 

“Khoan …”

 

Vô Vi T.ử vội vàng đuổi kịp, thở hổn hển: “Tam Điện hạ, xin dừng bước.”

 

thì, Tam Hoàng t.ử chọc tức c.h.ế.t Trinh Long Đế cũng là đại công.

 

Hắn nguyện ý miễn cưỡng đồng hành với Tam Hoàng t.ử một đoạn.

 

Nước trong cung thành và nước ở dân gian, mỗi nơi một sự đục ngầu, mỗi nơi một sự sâu thẳm khác .

 

Tam Hoàng t.ử lộ vẻ khó hiểu.

 

Vô Vi T.ử thẳng: “Lão đạo cùng Điện hạ đồng hành, nhân tiện chỉ điểm cho Điện hạ thuật luyện đan chính thống, những thứ tà môn ngoại đạo , lên mặt bàn .”

 

Tam Hoàng tử: …

 

Vô Vi T.ử tiếp tục : “Xin Điện hạ đợi lão đạo một lát ngoài đình.”

 

Chờ Tam Hoàng t.ử dần xa Trường Đình, Vô Vi T.ử dứt khoát ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống: “Lão đạo khấu tạ đại ân đại đức của cô nương.”

 

“Đời , cô nương nhất định sẽ thuận lợi bình an, tâm tưởng sự thành.”

 

Cố Vinh ngẩn một lát, trấn tĩnh , vội : “Mau mau mời đạo trưởng dậy.”

 

“Đạo trưởng định về Huyền Hạc Quán ?”

 

Vô Vi T.ử dõng dạc : “ , về tảo mộ tế bái, mang theo di chí của đồng môn chấn hưng Huyền Hạc Quán.”

 

Cố Vinh liếc Thanh Đường, Thanh Đường hiểu ý, từ trong vạt áo, tay áo, túi thơm lấy một xấp ngân phiếu.

 

“Trùng kiến Huyền Hạc Quán e rằng thể thiếu bạc tiền.”

 

“Tạm thời cứ dùng những ngân phiếu để ứng phó cấp bách.”

 

Vô Vi T.ử tặc lưỡi: “Sao cô nương tùy mang theo nhiều ngân phiếu đến ?”

 

Chẳng lẽ là để tiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi cũng thể trải nghiệm khoái cảm dùng ngân phiếu ném tiền ?

 

Cố Vinh: “Đã thành thói quen.”

 

“Phòng khi cần.”

 

Vô Vi T.ử từ chối ngân phiếu Cố Vinh đưa, vui vẻ nhận lấy.

 

Hắn nhận của Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, nghĩa là nhận của Cố đại cô nương.

 

“Cô nương hãy chờ xem.”

 

“Chẳng bao lâu, lão đạo sẽ nổi danh thiên hạ.”

 

Cố Vinh : “Tốt, sẽ chờ xem.”

 

Trợ lực của nàng, đương nhiên là càng cao càng , cánh càng dày càng .

 

Ở nơi xa, Tam Hoàng t.ử xấp ngân phiếu Vô Vi T.ử đang nắm trong tay, trong lòng chua chát xoa xoa chén rượu trong tay áo.

 

Không so sánh, thì .

 

Vừa so sánh, giật !

 

Thôi , uống chén rượu tiễn biệt do biểu tẩu kính, Vô Vi T.ử thì .

 

Xưa chén rượu bãi binh quyền, nay chén rượu đổi vạn vàng.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, thấy Vô Vi T.ử xách bầu rượu, thong thả bước tới.

 

Giây phút , Tam Hoàng t.ử đột nhiên cảm thấy, nỗi ly sầu biệt ly dường như quá đậm đặc khiến chút bực bội.

 

“Điện hạ, đồng hành là duyên phận, lão đạo tặng Điện hạ một quẻ.” Vô Vi T.ử ngửa đầu uống một ngụm rượu, tùy ý .

 

Tam Hoàng tử: “Duyên phận thật khiên cưỡng.”

 

Điều thì khác gì quả dưa hái ép!

 

“Ta gì cần xem.”

 

Vô Vi Tử: “Ta nghĩ là …”

 

Tam Hoàng tử: “Không !”

 

Tiếng của Vô Vi T.ử và Tam Hoàng t.ử vụn vỡ trong gió, dần dần xa, còn nữa.

 

Cố Vinh thu hồi ánh mắt, ôm chặt áo khoác lớn, giữa hai hàng lông mày rạng rỡ ý : “Nơi chân trời góc biển của giang hồ cũng cái thú vị của giang hồ.”

 

 

Loading...