Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 387: Thường xuyên nhận ra mặt gió đông
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:10:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khi Thượng Kinh loạn thành một nồi cháo, Bắc Cương cũng hề yên bình.
Đang giữa mùa đông lạnh giá, gió lạnh cuộn theo tuyết bay, giống như từng lưỡi đao mỏng, cứa da mặt đau buốt.
Cờ xí đóng băng cứng ngắc, gió thổi lay động.
Hơn một tháng qua, Tạ Chước thanh trừng gian thần trong quân đội, liên tiếp đẩy lùi sự xâm lấn của Bắc Hồ, dựa chiến công thực sự và sự dũng mãnh xông pha đầu, y tái lập uy vọng của dòng dõi Trung Dũng Hầu phủ tại Bắc Cương, trong quân đội Bắc Cảnh.
“Ngày thắng cảnh tìm về bến Tứ Thủy, vô vàn cảnh mới tức thời.”
“Thường xuyên nhận mặt gió đông, vạn hồng nghìn tía xuân luôn tới.”
Tạ Chước lắng tiếng gió Tây Bắc gào thét bên ngoài trướng, vén vạt áo da cáo, khe khẽ ngâm nga.
Lý Đức An chớp chớp mắt, thận trọng dò hỏi: “Tiểu Hầu gia, tìm cô nương tổ quán ở bến Tứ Thủy ?”
Hầu gia suy nghĩ đến mức chút mất thần trí, ảo tưởng cảnh lạnh lẽo của tháng chạp thành cảnh xuân ấm hoa nở.
Tạ Chước liếc Lý Đức An một cái lạnh nhạt, thành tâm hỏi: “Trước , Lý Phúc Thịnh yên tâm đưa ngươi đến hầu hạ bên cạnh Ngự tiền?”
Lý Đức An gãi đầu: “Cha nuôi là may mắn.”
Tạ Chước thản nhiên : “Ông đúng là giỏi dối.”
Lý Đức An hậu tri hậu giác nhận , nịnh hót sai chỗ .
Thừa Sính đúng lúc liếc Lý Đức An một cái: “Gió Đông nổi lên, tự nhiên chính là xuân đến, vạn hồng nghìn tía.”
Trời ban Gió Đông, Tiểu Hầu gia sẽ tự thổi lên một trận Gió Đông.
Lý Đức An nửa hiểu nửa : “Thì , Tiểu Hầu gia xem hoa.”
Không vô tình cố ý, bổ sung thêm một câu: “Trong Ngự hoa viên ở Cung thành, bốn mùa đều là hoa nở rộ rực rỡ.”
Hắn nhớ cha nuôi .
Hắn cũng lo lắng cho cha nuôi.
Hắn lờ mờ nhận , điều Tạ Tiểu Hầu gia mưu tính còn lớn hơn cả quân đội Bắc Cảnh.
sai, phân biệt rõ ràng .
, cha nuôi chọn Tạ Tiểu Hầu gia.
Tạ Chước xoáy câu đầy ẩn ý của Lý Đức An, mà thuận theo lời , hứng thú : “Hải đường rủ tơ trong Cung thành bằng hải đường núi chùa Phật Ninh.”
Cố Vinh thích.
Tạ Chước thầm bổ sung trong lòng.
Ngày , Cung thành sẽ trang hoàng theo ý nguyện của Cố Vinh.
Không, y sẽ nạp phi, hậu cung chỉ là hư vị, nương t.ử của y nên bước khỏi cung điện vuông vức, cùng y vai kề vai triều đình.
Lý Đức An lặng lẽ ghi nhớ.
Di thực hải đường rủ tơ núi chùa Phật Ninh.
Hắn quyết tâm kế thừa sự nghiệp của cha nuôi, Nội thị Đại giám của Thiên tử!
“Tiểu Hầu gia, uống chén nóng ấm cơ thể.”
Lý Đức An nịnh nọt, đổ đầy nước chiếc bát sành còn lác đác vài cánh vụn, đưa đến mặt Tạ Chước.
Tạ Chước khá bất lực.
Phúc Thịnh Công công lão luyện như hồ ly nuôi một đứa con nuôi tâm tư, cảm xúc đều rõ mặt.
Sao tính là bản lĩnh của Phúc Thịnh Công công chứ.
Tạ Chước nhận lấy chén , : “Tương lai đáng mong đợi.”
Lý Đức An cần suy nghĩ, buột miệng: “Nô tài cả đời dâng rót nước cho Tiểu Hầu gia.”
Tạ Chước im lặng.
Mãi lâu , y mới trầm giọng : “Nếu như chúng đều còn sống...”
Nói đến đây, y nuốt những lời , ngẩng đầu Thừa Sính: “Bố cục thế nào ?”
“Tuyệt đối sơ suất dù chỉ một ly.”
Thừa Sính gật đầu: “Mọi việc đều đấy, chỉ chờ Tiểu Hầu gia lệnh.”
Ánh lửa nảy múa trong chậu than phản chiếu lên gương mặt Tạ Chước, sáng tối chập chờn.
Đôi môi mỏng khẽ mở: “Đã trông ngóng trận Gió Đông từ lâu.”
Trung Dũng Hầu phủ.
Trong hoa sảnh tiếp khách, Tam hoàng t.ử và Võ Đức Bá chằm chằm.
Tam hoàng t.ử coi Thiên t.ử trúng phong như hổ bệnh bẻ răng, đường hoàng quang minh chính đại đến thăm.
Còn Võ Đức Bá quen thói trèo tường, tiên giao thủ vài chiêu với Yến Tầm và Thanh Đường, mới gặp Cố Vinh.
Cứ như , Tam hoàng t.ử và Võ Đức Bá bất ngờ chạm mặt .
Võ Đức Bá miễn cưỡng chắp tay , tự ý xuống chiếc ghế chạm khắc, một lời.
Tam hoàng t.ử cầm nắp chén , mắt cụp xuống, như : “ là Bản cung đến đúng lúc .”
Dứt lời, ngón tay y dừng , nắp chén đặt trở chén, phát tiếng động lanh lảnh.
Cố Vinh thần sắc tự nhiên: “Tam điện hạ mời mà đến, quả thực chút thất lễ.”
“, Tam điện hạ dòng dõi đế vương cao quý, phận tôn quý, nơi nào gầm trời là thể đặt chân đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-387-thuong-xuyen-nhan-ra-mat-gio-dong.html.]
“Biểu tẩu.” Tam hoàng t.ử chợt ngước mắt, ánh mắt sáng rực: “Biểu tẩu đang trách Bản cung ?”
“Biểu tẩu còn nhớ, nợ Bản cung một ân tình ?”
“Hôm nay Bản cung đến đây, chính là lấy ân tình đó dẫn chứng, cùng Biểu tẩu bàn một vụ giao dịch.”
Võ Đức Bá: Xem như tồn tại ?
Võ Đức Bá ho nhẹ một tiếng, vắt óc nghĩ lý do để tạm thời rời : “Tam điện hạ, thần...”
“Võ Đức Bá.” Tam hoàng t.ử bình thản : “Không cần né tránh mặt Bản cung.”
“Tuy rằng Bản cung quanh năm luyện đan, bế môn ngoài.”
“, nghĩa là Bản cung thực sự cách biệt với thế gian, tin tức bế tắc, trở thành kẻ câm điếc, thấy gì, gì, gì về tình hình bên ngoài.”
“Tình cờ, Bản cung tò mò về con đường huyền thoại của Võ Đức Bá, cũng như mối tình coi là trời đất tác thành với Minh Ngự sử, nên cho Phương sĩ ngoài tìm danh sơn và tiên thảo dò la nhiều , cuối cùng công sức phụ lòng , ghép một manh mối tương đối đầy đủ và rõ ràng.”
“Khi Võ Đức An cát cứ Hán Trung, khởi binh phản, những lương thực bí ẩn đó rốt cuộc từ mà ?”
Tam hoàng t.ử chậm rãi từng chữ.
Mang đến cho một cảm giác quả quyết, tự tin và thành thạo.
“À, bệnh hàn của công t.ử nhà ngươi thuyên giảm nhiều.”
“Là do gặp thần y, Bồ Tát cứu khổ cứu nạn ban thuốc?”
“Tiên thảo chữa hàn thấp là Thiên Sơn Tuyết Liên Bán đại để là đúng bệnh nhất ?”
Võ Đức Bá kinh ngạc, đôi mắt mở to tròn xoe.
Tâm nhãn (thủ đoạn) của Tam hoàng t.ử cũng nhiều đến thế ?
“Tam điện hạ, tại bế môn tiềm tu đắc đạo ?” Võ Đức Bá nghiêm túc : “Bởi vì, suy nghĩ của quá tạp nham.”
“Ngẩng đầu ba thước Thần minh, Trời thể cảm nhận đó.”
Tam hoàng tử: Đàn gảy tai trâu!
Y khẽ thở dài, lãng phí thời gian với Võ Đức Bá nữa, Cố Vinh, thẳng: “Giữ tính mạng Mẫu hậu .”
“Đây là yêu cầu.”
“Bản cung cũng sẽ trả cái giá đủ để Biểu tẩu hài lòng.”
Cố Vinh khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên: “Hoàng hậu nương nương là Quốc mẫu của một nước, ngay cả Bệ hạ cũng thể tùy tiện quyết định sinh t.ử của Hoàng hậu nương nương.”
“Lời của Điện hạ thật chút khó hiểu.”
Tam hoàng t.ử rốt cuộc gì?
Đã thấu mưu kế của nàng, thăm dò một chút, lật ngược tình thế ư?
“Bản cung thức thời, giống như tên ngu xuẩn Tần Thừa Diễn trời cao đất rộng , tự thấy phần thắng bằng Biểu tẩu, Bản cung thể cứ một con đường đến tận cùng là vực sâu.”
“Mẫu hậu , bất kể là con đường nào, cũng sẽ hối tiếc cùng Bản cung đến cùng.”
“, Bản cung tìm đường sống cho .”
“Người là tiểu thư đích xuất của Chung Ly tộc, kim chi ngọc diệp cưng chiều vạn phần. , Chung Ly tộc cưng chiều , cũng chẳng qua là tính toán gả Hoàng thất.”
“Người gương mẫu cho thiên hạ nhiều năm, hề dùng thủ đoạn độc ác hại phi tần hoàng tự, cũng nhúng tay những chuyện thối nát phức tạp của Phụng Ân Công phủ.”
“Người như một pho tượng Thần cung phụng hương án, việc hoang đường nhất từng là dây dưa dứt với Dự Vương.”
“Người thể sống.”
Cố Vinh khẽ cụp mắt, mím môi suy nghĩ về ý đồ của Tam hoàng tử.
Buông xuôi tất cả ?
, những lời gột rửa Chung Ly Hoàng hậu quá sạch sẽ .
Ai pho tượng Thần cung phụng hương án là sạch sẽ, vướng bụi trần chứ.
“Tam điện hạ thật sự thần phụ mở toang cửa sổ chuyện sáng tỏ ư?”
Tam hoàng t.ử : “Ngày đầu gặp mặt, Bản cung cùng Biểu tẩu tâm sự thẳng thắn.”
“, Biểu tẩu giăng mây giăng núi, giả dối quanh co.”
Cố Vinh: Chẳng trách Tam hoàng t.ử mồm mép sắc sảo.
“Hoàng hậu nương nương quả thực hại phi tần và hoàng tự của Bệ hạ.”
“Điểm , thần phụ công nhận.”
“, Điện hạ từng hỏi Hoàng hậu nương nương , Dự Vương phi c.h.ế.t một cách kỳ lạ, Dự Vương Trắc phi m.a.n.g t.h.a.i bốn tháng sảy thai, băng huyết mà c.h.ế.t, rốt cuộc là do ai nhúng tay .”
“Chuyện , vốn là chuyện cũ năm xưa, cũng liên quan đến thần phụ.”
“Nếu Điện hạ cứ khăng khăng , Hoàng hậu nương nương vướng bụi trần, cao quý và vô tội, thần phụ cũng .”
“Ngoài ...”
Cố Vinh khựng , chuyển lời: “Tam Hoàng t.ử điện hạ mạo tới đây, những lời , nghĩ đến việc Phủ Thừa Ân Công chính là con d.a.o sắc bén và kín đáo nhất do Trinh Long Đế tự tay tạo trong sự biến Bắc Cương .”
“Điện hạ rõ ràng, dù con đường phía , kể từ khoảnh khắc Vĩnh Chiêu Trường Công chúa điện hạ gõ trống Đăng Văn Cổ, đường sống của Phủ Thừa Ân Công đoạn tuyệt, t.ử khí lan tràn.”
“Sự biến Bắc Cương nhất định điều tra rõ ràng minh bạch.”
“Tất cả những kẻ màn, đều trả cái giá tương xứng.”
“Mặc kệ là Trinh Long Đế, Phủ Thừa Ân Công.”
“ thời điểm then chốt , những lời đồn thổi về thế của Tam điện hạ càng thêm rầm rộ, các bằng chứng xác nhận cứ tuôn ngừng, khiến Tam điện hạ miệng khó mà biện minh.”