Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 380: Dư Thời, lòng ta đau quá

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:10:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thái hậu ngây tại chỗ.

 

Cho đến khi bóng dáng Công chúa Vĩnh Chiêu biến mất, thị vẫn hồn.

 

Ánh mắt vô tình liếc tượng Phật ngọc, pho tượng Phật trang nghiêm bi mẫn, vô bi vô hỉ, dường như đang chế nhạo thị.

 

Chế nhạo sự trốn tránh của thị bấy lâu nay.

 

Chế nhạo sự dung túng mà thị tự cho là đúng.

 

Hoàng đế rốt cuộc tạo nên bao nhiêu nghiệp chướng, liệu nhất quyết đưa tất cả những từng ban ân cho xuống suối vàng?

 

Thái hậu đưa tay, thất thần chằm chằm tượng Phật ngọc.

 

Sự chế nhạo biến mất, đó là sự tha thứ.

 

Phủ Kiều Lão Thái sư.

 

Lò than ấm áp tỏa nóng hầm hập, miếng gốm chắn đặt vài quả quýt mật, tỏa hương thơm thanh mát, thấm lòng .

 

Hai ông cháu đối diện cửa sổ, đ.á.n.h cờ.

 

“Ngâm Chu.” Kiều Lão Thái sư xoa xoa quân cờ, hồi lâu hạ quân: “Theo ý con, Điện hạ Công chúa Vĩnh Chiêu gõ Cổ đăng văn, kiên quyết chủ trương điều tra vụ án cũ Bắc Cương, là mục tiêu rõ ràng, dốc hết tâm tư là mượn gió bẻ măng, ý đồ ngoài mục đích ban đầu?”

 

Sự nhạy bén trong chính sự của Kiều Lão Thái sư ai sánh bằng.

 

Dùng từ thấy điều nhỏ mà điều lớn, thấu triệt từ đầu đến cuối để miêu tả, cũng hề quá lời.

 

Ánh mắt Kiều Ngâm Chu nước từ ấm che khuất, khiến khác rõ.

 

Khẽ mím đôi môi mỏng, y chậm rãi : “Tổ phụ, điều đó quan trọng.”

 

“Dù là loại nào, cũng quan trọng.”

 

“Nội tình vụ án cũ Bắc Cương mà Điện hạ Công chúa trình bày thật sự kinh hoàng, nếu lời sai, đó chính là đại án, án oan chấn động thiên hạ.”

 

“Có bằng lòng vén mây thấy trời, bằng lòng cho việc rõ ràng, đáng để kính phục.”

 

“Tổ phụ, cháu thiển cận cho rằng, đôi khi, cần suy tính chuyện quá kỹ, thuận theo lương tâm chắc là kẻ ngu.”

 

Kiều Lão Thái sư trầm ngâm, lẩm bẩm hồi vị: “Thuận theo lương tâm chắc là kẻ ngu?”

 

Thuận theo lương tâm, nghĩa là từ bỏ sự cân nhắc lợi hại thông thường, tùy hứng một .

 

“Kiến giải của Ngâm Chu .”

 

Kiều Lão Thái sư , hạ một quân cờ.

 

Kiều Ngâm Chu vị trí quân cờ hạ xuống, ánh mắt lướt qua một tia khó nhận .

 

Tổ phụ vẫn đang suy nghĩ sâu sắc, dễ dàng mạo hiểm.

 

“Con thể đoán nghi ngờ nhân vật vụ án cũ Bắc Cương ?”

 

Kiều Lão Thái sư vẻ vô tình hỏi.

 

Kiều Ngâm Chu còn quanh co nữa, thẳng: “Tôn nhi nghi ngờ Bệ hạ.”

 

“Tôn nhi khổ công học hành, khắp sách thánh hiền, trải qua nhiều du lịch, quan sát trăm thái nhân sinh, thấy nỗi khổ của dân chúng, trong lòng tự một cán cân công lý.”

 

“Tôn nhi cho rằng, yêu dân nên trung quân.”

 

“Vua bất minh, bất nhân, bất hiền, bất nghĩa, trời sẽ diệt, sẽ bỏ.”

 

“Tôn nhi ngược bản tâm, biến hàng ngàn vạn quyển sách thánh hiền thành giấy vụn vô dụng, chỉ lời lẽ hoa mỹ suông.”

 

“Chí hướng của tôn nhi, Tổ phụ rõ, đến nay vẫn hề lay động.”

 

“Nếu Lão Vương gia Tĩnh và Tam Tư bằng chứng xác thực chứng minh phỏng đoán của tôn nhi, tôn nhi nguyện xả để thỉnh cầu Bệ hạ chuộc tội.”

 

Lông mày Kiều Lão Thái sư khẽ nhúc nhích.

 

Cháu trai của ông, là một quân t.ử thanh cao như dây đàn ngọc.

 

Ông xót xa an ủi.

 

Quân t.ử gặp minh quân, mới thể ngẩng cao đầu, thỏa chí tang bồng, triển khai hoài bão lớn.

 

Nếu , sẽ là quá cương trực dễ bẻ gãy, bụi trần che mờ.

 

“Lão Thái sư, mật thư của Trung Dũng Hầu phủ đến.”

 

Hai phong mật thư.

 

Một phong do Tạ Lão phu nhân .

 

Phong còn do Cố Vinh để khi rời kinh xuống Dương Châu.

 

Kiều Lão Thái sư khe khẽ thở dài, thầm nhủ: chuyện cần đến cũng sẽ đến, tránh , cũng thoát .

 

Rõ ràng là khi ông đáp ứng lời thỉnh cầu của Ngâm Chu, đại bày yến tiệc nhận , ông sự lựa chọn .

 

Đến khi sự việc xảy , cứ loanh quanh tiến, ấp a ấp úng chẳng thể thống gì.

 

Kiều Lão Thái sư nhận lấy mật thư, kiểm tra kỹ dấu niêm phong bằng sáp, xác định dấu hiệu mở, mới chậm rãi mở .

 

Càng , sắc mặt ông càng thêm ngưng trọng.

 

Tình hình còn điên cuồng, còn nghiêm trọng hơn ông tưởng tượng.

 

Thật sự quá đỗi táo bạo, quá đỗi mạo hiểm.

 

Kiều Lão Thái sư đưa phong mật thư Cố Vinh để cho Kiều Ngâm Chu: “Kiều gia thật sự lên thuyền giặc , cưỡi hổ khó xuống đây.”

 

Kiều Ngâm Chu theo bản năng đáp: “Không thuyền giặc.”

 

Sau đó, y trân trọng nhận lấy thư, kỹ.

 

Trong mắt sự tức giận vì liên lụy, mà là ánh sáng rực rỡ liên tục.

 

Vinh Vinh, nàng quả là kỳ nữ đời .

 

“Tổ phụ, tôn nhi nguyện ý phục vụ nàng.” Kiều Ngâm Chu với giọng gần như tuyên thệ.

 

Y bằng lòng dọn đường che mưa che nắng cho Cố Vinh.

 

Ân cứu mạng, gì báo đáp , chỉ thể đồng sinh cộng t.ử mà thôi.

 

Y và Vinh Vinh thể trở thành phu thê nương tựa , nhưng thể trở thành , quân thần trong sử sách.

 

Trăm năm , tự nhiên sẽ sách lập truyện cho y và Vinh Vinh.

 

Sẽ một ngày, tên của y xếp chung với Vinh Vinh.

 

Vinh Vinh Hoàng hậu, y là Hậu đảng.

 

Vinh Vinh lâm triều xưng chế, y sẽ là Đế đảng.

 

Y thừa nhận, cán cân trong lòng y vô điều kiện nghiêng về phía Vinh Vinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-380-du-thoi-long-ta-dau-qua.html.]

Đồng thời, y cũng tin rằng, Vinh Vinh, thể đặt y trong lòng bàn tay sạch sẽ, nâng y khỏi vũng bùn khi y cô lập ai giúp đỡ, hôn dung tàn bạo.

 

Tư tâm và đại nghĩa, cùng tồn tại.

 

Nếu xung đột, y sẽ c.h.ế.t.

 

Kiều Lão Thái sư cau mày: “Con rằng, thế gian , gần như chín phần mười đều tuân thủ luân thường nam tôn nữ ti và nguyên tắc nam chủ ngoại, nữ chủ nội.”

 

“Việc Điện hạ Vĩnh Chiêu vượt qua các Hoàng t.ử của Trinh Long Đế để đăng cơ nắm quyền, cơ hội vô cùng mong manh.”

 

“Hoàng thất tông , Tông Chính Tự, trăm quan triều đình, dư luận dân gian, đều là trở ngại.”

 

“Một chiêu cẩn thận, sẽ tan xương nát thịt.”

 

“Có đáng ?”

 

Kiều Ngâm Chu đáp: “Tổ phụ, Trung Dũng Hầu phủ là nhất thời hứng khởi, mà suy nghĩ thấu đáo, chuẩn vẹn từ lâu.”

 

“Theo thiển ý của tôn nhi, đáng để mạo hiểm.”

 

“Những điều Tổ phụ lo lắng, Vinh Vinh đều liệu , và sớm sắp xếp thỏa.”

 

“Những việc thể trong mật thư ít, Tổ phụ chi bằng đợi Vinh Vinh về kinh, cho một cơ hội gặp mặt trình bày chi tiết, hãy cân nhắc nên khởi sự .”

 

Nói một câu khó nhưng cực kỳ chân thật, với uy vọng của Tổ phụ trong giới thanh lưu, hàn môn, và sĩ tử, dù chỉ hươu bảo ngựa, cũng sẽ nối gót phụ họa hưởng ứng.

 

Vinh Vinh cần Tổ phụ.

 

Kiều Lão Thái sư xua tay: “Không cần bàn nữa.”

 

Khi lòng Kiều Ngâm Chu treo cao, Kiều Lão Thái sư tiếp: “Ta đoán đại khái bố cục và quân át chủ bài của Vinh Vinh .”

 

Nói tóm , chính là vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông.

 

Cơn gió đông , ở Thượng Kinh, mà ở Bắc Cương.

 

Cả Công chúa Vĩnh Chiêu và Trung Dũng Hầu phủ đều cần một công lao tày trời để tạo dựng kim bất bại.

 

Điều xem Tạ Chước thể đạt chiến công hiển hách đến mức nào ở Bắc Cương.

 

, Trung Dũng Hầu phủ trầm lặng hơn mười năm .

 

Vạn dân thỉnh cầu, lòng dân hướng về, giữa việc đổi triều đại và nữ t.ử kế vị, đám hoàng thất tông sẽ nên chọn điều gì.

 

, một khi mất nước, tông cao quý cũng sẽ trở thành tù nhân.

 

“Tổ phụ sẽ giúp nàng, cũng giúp con đạt thành sở nguyện.”

 

Công chúa Vĩnh Chiêu di chiếu của Tiên đế bùa hộ mệnh.

 

Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng đang xảy tình huống tương tự như phủ Kiều Thái sư.

 

Công chúa Thanh Ngọc chậc lưỡi.

 

Cố Vinh chơi lớn đến ?

 

Trong lòng nàng chợt xao động.

 

Thật sự là xao động.

 

Không chỉ vì viễn cảnh Cố Vinh vẽ , mà còn vì chính bản Cố Vinh.

 

“Công chúa, uống ngụm canh lê nhuận phổi .” Bùi Dư Thời hóa thành phu quân hầu hạ nịnh nọt, bưng bát canh lê xuyên bối tỳ bà nóng hổi, mỉm xáp bên cạnh Công chúa Thanh Ngọc.

 

Trong lòng Bùi Dư Thời, Công chúa Thanh Ngọc là nhất đời.

 

Rõ ràng là ngoại tổ phụ và phụ mặt y hứa hẹn, cả đời nạp , việc lớn nhỏ, trong Hầu phủ đều thuận theo Công chúa Thanh Ngọc.

 

Dù Công chúa Thanh Ngọc thể yếu ớt bệnh tật, thể chịu chuyện phòng the, càng thể sinh con nối dõi, y vẫn cung phụng nàng như tổ tông.

 

Công chúa Thanh Ngọc một, y dám hai.

 

, Công chúa Thanh Ngọc cực kỳ thấu hiểu lòng .

 

Không chỉ tìm cho y những món kỳ trân dị bảo mới lạ, mà còn dịu dàng y thể một thiếu niên lang tùy tâm sở d.ụ.c cả đời, cần đổi vì hôn nhân, thậm chí còn , nếu y gặp yêu thích, nàng thể chủ trì nạp phủ, khai chi tán diệp, tránh để hương hỏa đứt đoạn.

 

Trên đời , mà tìm một vị phu nhân độ lượng, tôn quý chu đáo đến thế.

 

Bùi Dư Thời là ơn báo đáp, nên càng thêm ân cần hỏi han, quan tâm đến Công chúa Thanh Ngọc.

 

Chỉ là, sự hòa hợp giống tình cảm vợ chồng thắm thiết, mà giống như sự cung kính hiếu thảo đối với một cùng huyết thống.

 

Công chúa Thanh Ngọc hài lòng với kiểu tương tác , lấy tự tại.

 

“Dư Thời.” Công chúa Thanh Ngọc nhíu mày, khẽ xoa ngực, vẻ mặt đầy bi thương: “Bản cung chợp mắt, mơ thấy đêm bản cung uống t.h.u.ố.c độc tự tận để chứng minh sự trong sạch. Lòng bản cung đau quá.”

 

“Trong mộng kinh hãi, thấy vô cô hồn dã quỷ, bỗng dưng sợ hãi mà tỉnh giấc.”

 

“Dư Thời, lâu bản cung ngủ một giấc an .”

 

“Cũng thể còn thể chống đỡ bao lâu, bầu bạn với Dư Thời bao lâu.”

 

Bùi Dư Thời xong lập tức lo lắng.

 

Nếu Công chúa Thanh Ngọc c.h.ế.t, những ngày tháng của y thật sự sẽ chấm dứt.

 

Chỉ Công chúa Thanh Ngọc tiếp lời: “Bản cung từng các bà v.ú già , trong quân ngũ dương khí dồi dào, sát khí nặng nề, quỷ thần thấy thế tránh xa, dám bén mảng.”

 

“Bản cung thể phiền Dư Thời mời Đại cữu cữu và Dư Thời ngoài đ.á.n.h cờ , để bản cung nghỉ ngơi một chút, tĩnh dưỡng tâm thần.”

 

Nói đến đây, Công chúa Thanh Ngọc dừng một chút, khẽ thở dài đầy vẻ đáng thương mới tiếp tục: “Kỳ thực, bản cung cũng thể về cung cầu xin t.ử khí của Phụ hoàng che chở.”

 

“Chỉ là lo lắng Phụ hoàng thấy bản cung bệnh yếu đến mức , sẽ trút giận lên Hầu phủ.”

 

“Thôi , vẫn là nên phiền Dư Thời và Đại biểu ca.”

 

“Bản cung sẽ gắng gượng thêm vài ngày nữa .”

 

“Có thể bầu bạn với Dư Thời thêm một ngày, cũng là cái duyên kiếm .”

 

Bùi Dư Thời vội vàng : “Không phiền, phiền.”

 

“Ta nhân tiện mời cả Nhị cữu cữu đến nữa.”

 

“Các kể chuyện ở lâu luôn rằng những sách khí chất chính trực ngút trời.”

 

“Thật sự , sẽ cầu xin Ngoại tổ phụ đến đây.”

 

Khóe miệng Công chúa Thanh Ngọc khẽ giật giật, thầm nghĩ, cũng cần thế.

 

miệng : “Có thể gả cho Dư Thời, là phúc phận lớn nhất đời bản cung.”

 

“Dư Thời vất vả .”

 

“Chỉ là Đại cữu cữu bằng lòng đến .”

 

Bùi Dư Thời phẩy phẩy tay một cách lơ đãng: “Nào là lóc, nào là loạn, nào là dọa thắt cổ, thế nào cũng sẽ đến thôi.”

 

“Nương t.ử cứ ở phủ chờ lát.”

 

Loading...