Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 377: Ai nuôi lớn, sẽ giống người đó
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:10:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Là Vĩnh Chiêu Trường Công chúa." Lý Phúc Thịnh lặp nữa.
Trinh Long Đế kinh hãi.
Sao thể là Vĩnh Chiêu Trường Công chúa?
Sao thể là Vĩnh Chiêu Trường Công chúa chứ!
Hai mắt Trinh Long Đế trợn tròn, con ngươi vẩn đục lộ rõ sự kinh hãi, khóe miệng khẽ run rẩy, nổi lên một lớp bọt trắng, cổ họng phát tiếng "khục khục" nén , dường như một bàn tay vô hình siết chặt cổ.
Hoàng tỷ cùng một với , mà phản bội , hề mảy may quan tâm đến tình cảnh và long thể của .
Trong khoảnh khắc, Trinh Long Đế nên kinh ngạc vì thích nhất đ.â.m lưng, nên kinh hãi vì nguyên nhân Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đ.á.n.h Đăng Văn Cổ.
Sự may mắn tự lừa dối bản trào dâng trong lòng Trinh Long Đế, chợt đưa tay , nắm chặt cổ tay Lý Phúc Thịnh, từng chữ từng chữ dường như dốc hết sức lực mới thể gằn : "Nàng ..."
"Nàng vì đ.á.n.h Đăng Văn Cổ!"
"Là..."
Trinh Long Đế thở dốc, hệt như một con cá sắp c.h.ế.t, mỗi lời đều như đang tiêu hao sinh mệnh: "Là Tạ Ninh Hà kể cho nàng chuyện gặp hiểm nguy nhiều ở Bắc Cương ?"
Nếu là như thế, vẫn thể đối phó .
Dù , trời cao hoàng đế xa, việc xuất hiện vài kẻ ý đồ bất chính trong Bắc Cảnh quân đóng ở Bắc Cương cũng là hợp tình hợp lý.
Trong lúc , móng tay Trinh Long Đế kiểm soát mà ấn sâu cổ tay Lý Phúc Thịnh.
Cơn đau nhức nhối và bỏng rát ngừng ập đến Lý Phúc Thịnh.
Song, Lý Phúc Thịnh vẫn hề lay động, vẫn cúi thấp mày mắt, cung kính : "Bệ hạ."
"Vĩnh Chiêu Trường Công chúa tay cầm Long văn ngọc bội do Tiên hoàng ban tặng khi băng hà, cùng chư vị Ngự sử và Sử quan (Khởi Cư Chú, Sử quán Sử quan) của Ngự Sử Đài đ.á.n.h Đăng Văn Cổ, thỉnh cầu Bệ hạ trọng tra sự biến Bắc Cương năm xưa, rằng tận khả năng của để kêu oan cho Tạ Lão Hầu gia, Phò mã Tạ Tu, tướng sĩ và bá tánh c.h.ế.t oan uổng ở Bắc Cương vì kiệt sức khi giữ thành, đòi một phần công đạo."
Lời dứt, niềm may mắn còn sót trong lòng Trinh Long Đế hóa thành tro tàn, bàn tay đang nắm cổ tay Lý Phúc Thịnh buông thõng xuống như mất hết sức lực, thều thào lẩm bẩm: "Nàng ... bức t.ử trẫm đây mà."
Vừa , sự sợ hãi cơn giận dữ cuồn cuộn thế, đ.ấ.m từng quyền xuống tấm chăn gấm, giọng dần lớn hơn, lặp : "Nàng bức t.ử trẫm!"
Ở Đại Càn, Khởi Cư Chú Sử quan, luôn túc trực bên cạnh Thiên tử, ghi chép lời , hành động và sự mất của chính vụ Thiên tử. Còn Sử quán Sử quan, phụ trách biên soạn sử sách của triều .
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa mượn vụ án Bắc Cương để thực hiện hành vi mưu triều soán vị ?
"Bệ hạ." Lý Phúc Thịnh "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Ngự sử và Sử quan vẫn đang quỳ ngoài cung môn thỉnh cầu đó ạ."
"Nếu cứ để mặc, cục diện thể ngày càng khó kiểm soát."
Trong triều văn võ, sợ c.h.ế.t nhất là võ tướng xông pha g.i.ế.c địch, mà là Ngôn quan với tâm nguyện lưu danh thiên cổ.
Kéo dài thêm nữa, khí đẩy lên cao trào, khó sẽ Ngôn quan nào đó đ.â.m đầu tường thành Đăng Văn Cổ, lấy m.á.u dâng hiến lên Hiên Viên, t.ử gián Bệ hạ.
Y đang lo nghĩ cho danh dự đế vương của Trinh Long Đế, chỉ là cảm thấy những Ngôn quan phong thái, khí tiết nên vong mạng ở đây.
Thật sự chút lãng phí.
Trinh Long Đế rõ suy nghĩ thật của Lý Phúc Thịnh, nhưng cũng rõ việc nào khẩn cấp.
Hắn giơ tay che lấy trái tim đang đập loạn xạ, từ từ định thở, nghiến răng nghiến lợi : "Tuyên Vĩnh Chiêu Trường Công chúa vào觐 kiến."
"Ngôn quan và Sử quan, tạm thời ở ngoài cung môn, chờ đợi chiếu kiến."
Ta xem rốt cuộc Hoàng tỷ của , Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, gì!
Lý Phúc Thịnh , cung kính đáp lời, bước chân vội vã rời .
Ngoài cung môn.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa từ xa thấy bóng dáng Lý Phúc Thịnh, liền đặt dùi trống sang một bên, , đối diện với Ngự sử và Sử quan: "Bệ hạ triệu kiến bản cung."
"Bệ hạ Thánh minh, vụ án kinh thiên động địa rợn , cuối cùng cũng ngày thấy ánh sáng mặt trời ."
Các Ngự sử và Sử quan đồng thanh: "Bệ hạ Thánh minh."
Thánh minh?
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa khẽ cụp mắt, khẩy tiếng động.
Lời tán dương hiện tại càng chân thật, thì phản phệ khi chân tướng phơi bày sẽ càng mãnh liệt.
Trinh Long Đế mặt mũi gì mà ô uế hai chữ Thánh minh.
"Trường Công chúa Điện hạ, Bệ hạ lời mời."
"Điện hạ, xin mời."
Lý Phúc Thịnh đến mặt Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, cúi .
Ngay đó, y sang quần thần, thẳng , cất giọng vang: "Truyền khẩu dụ của Bệ hạ, chư vị đại nhân tạm thời lưu ngoài cung môn, chờ đợi chiếu kiến."
Sau đó, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa kiệu do Lý Phúc Thịnh chuẩn để đến Cam Lộ Điện.
Lý Phúc Thịnh bước theo sát gót.
Chỉ thấy, ánh dương rực rỡ trong ngày đông khẽ rắc lên khắp Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, vẻ uy nghi và tôn quý của nàng dường như là bẩm sinh, càng thêm cao quý tự nhiên.
Bỗng nhiên, trong đầu Lý Phúc Thịnh hiện lên hình ảnh của hơn hai mươi năm về .
Khi , Vĩnh Chiêu Trường Công chúa Tiên hoàng sủng ái nhất, các hoàng tử, công chúa ai thể tranh giành với nàng, nàng là viên minh châu sáng chói nhất trong tòa cung thành .
Sự ung dung hoa quý của Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, bắt nguồn từ sự sủng ái thiên vị của Tiên hoàng.
Sự thông tuệ tài cán của Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, bắt nguồn từ sự dạy dỗ của Tiên hoàng.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa gần như lớn lên gối Tiên hoàng, Tiên hoàng lời và hành động truyền thụ, tai mắt thấy.
Sau nhiều năm xa cách, dường như y một nữa xuyên qua dòng lũ thời gian, thấy Vĩnh Chiêu Công chúa ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-377-ai-nuoi-lon-se-giong-nguoi-do.html.]
Vĩnh, là nước chảy dài ngớt, là trường cửu.
Chiêu, là sáng, là quang, là rõ rệt.
Hai chữ , chính là tấm lòng từ phụ thiết tha của Tiên hoàng.
Lý Phúc Thịnh thể tưởng tượng , Vĩnh Chiêu Trường Công chúa khó khăn và do dự nhường nào khi đưa quyết định trọng tra vụ án cũ.
Có lẽ, mười lăm năm qua, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa vẫn luôn cố ý bịt mắt, bịt tai, che khuất tâm trí, giãy giụa trong sự ôn nhu giả dối, dũng khí xé rách sự thái bình tô vẽ mắt.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa họ Tần, nhận tình phụ t.ử sâu nặng nhất của Tiên hoàng.
Dường như, ngoài việc im lặng giả vờ câm điếc, còn cách nào khác.
, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa cuối cùng cũng thoát .
Tiên hoàng suối vàng nếu , e rằng sẽ tâm trạng phức tạp, trăm vị lẫn lộn.
Là thấy vinh dự, ngậm ngùi tiếc nuối.
Ánh mắt của Lý Phúc Thịnh quá mức nóng bỏng và thẳng thắn, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa liếc qua liền thu hết mắt.
Nàng khẽ ho khan hai tiếng, ý Lý Phúc Thịnh nên thu liễm .
Dù y cũng là vị đại thái giám giữ bút Trinh Long Đế trọng dụng và tin tưởng nhất, mà nàng bằng ánh mắt hận thể vứt đầu rải m.á.u nhiệt huyết như thế, là sống chán, cần mạng nữa ?
Lý Phúc Thịnh tâm lĩnh thần hội, chợt khôi phục vẻ mặt thờ ơ đến mức bất kỳ biểu cảm nào.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa thầm bật , nhưng mặt hề lộ vẻ gì, nhàn nhạt : "Lý công công."
"Gần đây, Long thể Bệ hạ an lành ?"
Lý Phúc Thịnh cung kính: "Xin Điện hạ thứ , lão nô thể ."
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa liếc Lý Phúc Thịnh một cái, giữa lông mày tràn sự vui nhàn nhạt vì mất mặt, nàng dứt khoát vén áo hồ cừu , nhắm mắt dưỡng thần.
Đến Cam Lộ Điện, khó tránh khỏi tranh cãi.
, đến bước "nấu đậu đốt cành đậu" ( tương tàn), tỷ bất hòa , thể trách nàng.
Từ đầu đến cuối, nàng vấn lòng hổ thẹn.
Bên trong Cam Lộ Điện.
Trinh Long Đế nghiêng dựa giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như sáp, ánh mắt ảm đạm vô quang, trong chậu đồng bên cạnh giường rải rác vài chiếc khăn tay lụa trắng nhuốm đầy vết máu, toát thở suy yếu đến cực điểm.
Lý Phúc Thịnh khẽ nhíu mày, suy tư, liền hiểu rõ trong lòng.
Bệ hạ đang định dùng khổ nhục kế, ép Vĩnh Chiêu Trường Công chúa khuất phục nhượng bộ.
Cũng , Vĩnh Chiêu Trường Công chúa Điện hạ thể nhận Bệ hạ quỷ kế đa đoan âm hiểm độc ác .
"Bệ hạ, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đang chờ ngoài điện." Lý Phúc Thịnh thu ánh mắt , thần thái và ngữ khí cung kính như thường lệ.
Trinh Long Đế chậm rãi giơ tay, hết ho khan vài tiếng, mới yếu ớt : "Trời lạnh đất đóng băng, thể để Hoàng tỷ chờ bên ngoài."
"Mau cho mời ."
Lý Phúc Thịnh: Kỹ năng diễn xuất của Bệ hạ quả nhiên càng ngày càng tinh xảo.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa mang theo khí lạnh thấu xương, kiên quyết đẩy cửa bước , chiếc áo hồ cừu phồng lên theo gió.
Ánh sáng lưng nàng khiến Trinh Long Đế thoáng chốc thất thần.
Trong cơn hoảng hốt, dường như thấy bóng dáng của Tiên hoàng.
Quả nhiên, ai nuôi lớn, sẽ giống đó.
Ánh mắt Trinh Long Đế xẹt qua một tia sáng tối tăm khó hiểu.
Nói thật, ghen tị với nàng.
Không ngẫu nhiên, lúc , mà là suốt quãng thời gian thiếu niên dài đằng đẵng.
Đều là con cái của Tiên hoàng, dựa cái gì mà chỉ nàng Tiên hoàng dốc lòng dạy dỗ.
Vĩnh Chiêu Trường Công chúa bỏ sót ánh mắt chợt lóe lên sự ghen ghét của Trinh Long Đế.
Thật đáng .
Quả thực đáng .
Đây chính là Hoàng mà nàng thu bộ hào quang và góc cạnh, ủy khuất cầu để phò tá lên ngôi !
Đối diện với nàng, cảm xúc nồng đậm nhất là sự đố kỵ.
Quả thực còn đáng ghê tởm, kinh tởm hơn cả con rắn mà nông phu nuôi dưỡng.
Tất cả chuyện trong quá khứ, chỉ cần Trinh Long Đế chút nào đó cố kỵ cảm nhận của nàng, cũng sẽ bức bách Trung Dũng Hầu phủ đến bước đường .
Một tấm lòng son sắt của nàng, đổ sông đổ biển!
Không, thể vũ nhục loài ch.ó như thế.
Ánh mắt liếc qua chiếc khăn lụa dính m.á.u trong chậu đồng, đôi mắt lóe lên, thầm than một tiếng rằng hành động thật lố bịch.
Thật sự cho rằng cung nữ, nội thị hầu hạ ở Cam Lộ Điện là kẻ ăn hại ?
Dẫu Trinh Long Đế mỗi hít thở, mỗi thổ huyết, đám cung nhân cũng thể lộ vẻ gì mà thu dọn sạch sẽ.
Chẳng lẽ, là do giả ngu quá lâu, đến mức Trinh Long Đế thực sự coi là kẻ ngu ngốc?
"Bệ hạ."