Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 371: Lấy ta chết, đổi hắn sống

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:09:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đức An, Canh cha sẽ vẹn chờ con trở về.”

 

“Chuyện của lớn, trẻ đừng nên bận tâm.”

 

“Khởi hành sớm .”

 

Lý Phúc Thịnh vỗ vỗ vai Lý Đức An, chôn sâu hết thảy sự lưu luyến và cảm xúc tận đáy lòng, mặt nở nụ hiền hậu từ ái, lời ngoài kỳ vọng thì chỉ còn sự an ủi.

 

“Còn nữa, lòng phòng thể thiếu.”

 

“Trên đường xa đến Bắc Cương, cẩn thận đề phòng.”

 

Trong lòng Lý Đức An lờ mờ phủ một tầng mây mù, bất an lo lắng, khẽ như tiếng muỗi: “Canh cha, nếu Bệ hạ phát hiện tiểu xảo của con, nhất định sẽ tha cho .”

 

“Người…”

 

Cắn c.ắ.n môi , tiếp tục : “Hay là, dùng cách giả bệnh, xuất cung về hưu an hưởng tuổi già .”

 

“Rời khỏi cung , thì thật xa.”

 

Ánh mắt Lý Phúc Thịnh ánh lên ý , bác bỏ suy nghĩ ngây thơ của Lý Đức An.

 

Điều chứng tỏ, những năm qua che mưa chắn gió, bảo vệ Đức An chu .

 

Trong thành cung, lừa gạt, âm hiểm quỷ quyệt, quân vương m.á.u lạnh.

 

Đức An của thể sống những ngày tháng của một thiếu gia giàu hơn mười năm, cũng là một loại may mắn.

 

“Được.”

 

Ý nghĩ thực sự hề lộ nửa phần, Lý Phúc Thịnh thuận theo ý con mà đáp: “Canh cha sẽ suy tính kỹ lưỡng, đảm bảo vạn vô nhất thất.”

 

“Đức An, con cứ yên tâm ở Bắc Cương.”

 

“Cho dù Thượng Kinh truyền đến tin tức gì, con cũng hành động xốc nổi, tùy tiện bậy.”

 

“Canh cha chỉ một yêu cầu, là hành động theo ý của Tạ Tiểu Hầu gia.”

 

“Nếu Tạ Tiểu Hầu gia về kinh, con cùng y.”

 

“Tạ Tiểu Hầu gia điều lệnh, con cũng cần một rời .”

 

Tình nghĩa cha con hơn mười năm, hết sức để an bài quãng đời còn của Đức An.

 

Không khéo léo thế sự, thông minh sắc sảo thì .

 

Năm đó, khi nhận Đức An con, nguyện vọng lớn nhất chính là hy vọng Đức An bình an khỏe mạnh.

 

Về điểm , Đức An quá .

 

Lông mày Lý Đức An khẽ động, trong đầu vang vọng câu : "Cho dù Thượng Kinh truyền đến tin tức gì, con cũng hành động xốc nổi, tùy tiện bậy."

 

Càng nghĩ, điềm báo chẳng lành càng đậm đặc.

 

Sự lưu luyến trong lòng, giống như những giọt mưa và những cánh tuyết nhỏ bé ngừng rơi xuống từ chân trời.

 

Dày đặc, bao trùm cả , khiến chút khó thở.

 

Giờ phút , nhận thức rõ ràng rằng Canh cha dành con đường sống cho , còn tự đặt bản nguy hiểm và rủi ro mất mạng bất cứ lúc nào.

 

Từ biệt hôm nay, Canh cha thật sự thể vẹn chờ trở về ?

 

Lý Đức An cay xè sống mũi: “Canh cha, bảo trọng.”

 

“Chờ con trở về.”

 

Lý Phúc Thịnh đẩy chiếc ô giấy màu trắng trơn trong tay về phía Lý Đức An: “Đi .”

 

Giữa trời mưa tuyết mênh mang, bóng dáng Lý Đức An dần biến thành một chấm đen nhỏ.

 

Lý Phúc Thịnh dụi dụi khóe mắt ẩm ướt, xì xì mũi, lẩm bẩm: “Trời thật lạnh, gió thật lớn.”

 

Gió thổi khiến sống mũi đỏ lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

Mặc dù, là một hoạn quan.

 

, cũng con trai.

 

Lý Phúc Thịnh bình phục cảm xúc, trở về Cam Lộ Điện phục mệnh Trinh Long Đế.

 

Hắn tâm trí, đời , Trinh Long Đế sẽ cho cơ hội xuất cung an hưởng tuổi già.

 

Hắn vô cùng tin chắc, chỉ cần dám lộ chút manh mối, Trinh Long Đế sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chút do dự.

 

Trinh Long Đế sẽ cho phép , kẻ rõ bao bí mật dơ bẩn, rời khỏi tầm mắt.

 

Ngước mắt bốn phương, còn đường sống.

 

Chỉ mong, lấy cái c.h.ế.t của , đổi lấy sự sống cho Đức An.

 

“Đã tiễn ư?”

 

Trinh Long Đế khoác áo da chồn, trong lòng ôm lò sưởi tay, lời còn xen lẫn tiếng mũi do nhiễm phong hàn.

 

Lý Phúc Thịnh cúi đầu, cung kính : “Có thể Bệ hạ tin tưởng, Bệ hạ giao phó trọng trách, là phúc khí do Đức An tu luyện ba đời mới .”

 

“Lão nô mặt Đức An một nữa khấu tạ Bệ hạ ban cho cơ hội lập công .”

 

Trinh Long Đế liếc Lý Phúc Thịnh một cái, với hàm ý khó hiểu: “Ngươi hầu hạ Trẫm mấy chục năm, con nuôi của ngươi, tự nhiên cũng là tâm phúc của Trẫm.”

 

“Trẫm hỏi là Nam T.ử Du của Phụng Ân Công phủ.”

 

“Trước khi y uống rượu độc, lời nào ngông cuồng hoang đường ?”

 

"Tiễn " , "tiễn " .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-371-lay-ta-chet-doi-han-song.html.]

Lý Phúc Thịnh thể hiểu ý, nhưng phép thể hiện rằng đoán thấu thánh ý.

 

“Bệ hạ…” Trên mặt Lý Phúc Thịnh kịp thời lộ vẻ khó xử: “Nam Thế t.ử cận kề cái c.h.ế.t, trong lòng đầy rẫy oán hận, lời y lẽ đáng tin .”

 

Không trực tiếp trả lời, cũng chính là một câu trả lời.

 

Mắt Trinh Long Đế híp , lướt qua một tia lạnh lẽo: “Nói như , y quả thực để vài lời trăng trối tầm thường.”

 

“Ngươi cứ kể sự thật.”

 

“Thật giả thế nào, Trẫm tự sẽ phân biệt.”

 

Lý Phúc Thịnh: “Dạ.”

 

“Nam Thế t.ử khi lâm chung, hai chuyện.”

 

“Thứ nhất, Nam Thế t.ử một mực khẳng định, y tuy là quân t.ử băng thanh ngọc khiết, nhưng cũng những việc nên nên .”

 

“Y chỉ g.i.ế.c những kẻ cản đường, sát hại bách tính vô tội.”

 

“Thứ hai…”

 

Nói đến đây, Lý Phúc Thịnh dừng , cẩn thận ngước lên liếc Trinh Long Đế một cái: “Lão nô cả gan, xin Bệ hạ cho lui hết tả hữu.”

 

Thần sắc thú vị mặt Trinh Long Đế cứng , ngay đó phất tay, ý bảo tất cả cung nữ và nội thị trong Cam Lộ Điện lui : “Nói .”

 

Lý Phúc Thịnh “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Nam Thế t.ử …”

 

Diễn đạt sự ngập ngừng, khó một cách rõ ràng nhất.

 

“Nói rằng, năm đó, Hoàng hậu nương nương khi đại hôn với Bệ hạ, …”

 

Hắn hít sâu một , nhắm mắt , đành liều : “Đã mất thể trong sạch.”

 

“Thậm chí…”

 

“Thậm chí m.a.n.g t.h.a.i một tháng.”

 

“Kẻ tư thông với Hoàng hậu nương nương chính là Dự Vương điện hạ năm xưa.”

 

“Lão nô tội, nên đem lời lẽ ô uế như tấu lên Bệ hạ.”

 

Hết cái đến cái khác.

 

Lý Phúc Thịnh nặng nề dập đầu.

 

“Đông” một tiếng.

 

Trinh Long Đế bật dậy phắt lên, lò sưởi tay trong lòng lăn xuống đất, phát âm thanh trầm đục.

 

Dự Vương là đích t.ử do chính thất của Tiên hoàng sinh .

 

Về xuất , tự nhiên cao hơn các hoàng t.ử khác.

 

Huống hồ, Dự Vương lúc đó sinh với dung mạo phong lưu phóng khoáng, mày kiếm mắt ngọc.

 

Rất nhiều quý nữ Thượng Kinh tranh kết với Dự Vương.

 

Chung Ly Hoàng hậu từng suýt chút nữa đính hôn với Dự Vương.

 

Sau , Dự Vương mắc bệnh, liệt giường, Tiên hoàng mới gả Chung Ly Hoàng hậu cho y.

 

Sau đại hôn, tình cảm giữa y và Chung Ly Hoàng hậu nồng nhạt, duy trì bằng sự giả tạo bên ngoài.

 

Y nhớ rằng…

 

Trước khi Dự Vương qua đời, Chung Ly Hoàng hậu từng về phủ thăm , ở ba ngày.

 

Tính toán thời gian…

 

Sắc mặt Trinh Long Đế càng lúc càng khó coi, âm trầm đến mức như thể nhỏ nước.

 

Đời , rốt cuộc y đội bao nhiêu chiếc nón xanh.

 

Sinh mẫu của Đại hoàng t.ử là Phùng thị từng qua tay tín của Dự Vương đích tử, hôm nay thì bán khỏa múa hát trong tiệc rượu của Trương công tử, ngày mai rót rượu bóc nho trong lòng Vương công tử, ngày thì xuất hiện giường Lý công tử, chuyện điên loạn, chẳng còn trời đất là gì.

 

Quả thật là phụ nữ phóng đãng ai cũng thể chiếm đoạt, một chút son môi ngàn nếm, một đôi tay ngọc vạn gối.

 

Vì thế, y luôn nghi ngờ Đại hoàng t.ử cốt nhục của .

 

Cho đến khi bức họa yến tiệc lưu truyền khắp thế gian, càng chứng thực thêm suy đoán của y.

 

Đã sớm chuẩn tâm lý, ngoài cơn thịnh nộ , y chỉ cảm thấy mất mặt, cảm xúc nào khác.

 

, Thừa Uẩn khác Đại hoàng tử!

 

Chung Ly Hoàng hậu càng khác Phùng thị, một thị ấm giường .

 

Chung Ly Hoàng hậu là chính thê của y!

 

“Bệ hạ bớt giận.”

 

“Theo ý lão nô, Nam Thế t.ử nhất định là đang càn…”

 

“Câm miệng!” Trinh Long Đế quát lên gay gắt.

 

Đêm động phòng hoa chúc của y và Chung Ly Hoàng hậu, y say rượu.

 

Tỉnh dậy một giấc, căn bản nhớ rõ quá trình động phòng cụ thể .

 

Đặc biệt là khi thấy vệt đỏ chiếc khăn trinh tiết, y càng mảy may nghi ngờ.

 

, giờ ngẫm

 

Khắp nơi đều là điểm đáng ngờ.

 

Loading...