Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 363: Điện hạ cũng là huyết mạch của Tiên Hoàng
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:09:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Điện hạ nghĩ, bàn tay của Trinh Long Đế khi đó sạch sẽ ?”
Lời chất vấn "Người lòng đề phòng đời, mà là Người tin Điện hạ, từ đó tin mà Điện hạ tin tưởng!" của Tạ Lão phu nhân vang vọng bên tai, Vĩnh Chiêu Công chúa rủ mi mắt xuống, dường như chịu đả kích cực lớn, nàng mím chặt môi , ánh mắt dán chặt phong thư .
Tạ Tu mà nàng ngưỡng mộ, là thiên tài tướng soái bẩm sinh, từng là kẻ hữu dũng vô mưu.
Tin nàng, nên tin mà nàng tin, là việc càng thúc đẩy cái c.h.ế.t của Tạ Tu ?
Từng điểm nghi vấn liệt kê , như những lưỡi chủy thủ nhuốm máu.
Kinh hoàng rợn , khiến nàng còn lối thoát.
Hóa nơi luyện ngục Bắc Cương, nơi tướng soái chiến tử, thật sự là thủ bút của Hoàng nàng.
Hoàng mà nàng dốc hết tâm sức phò tá lên ngôi.
Cũng là Hoàng mà Tạ Tu vì nàng nên cam tâm tình nguyện tận trung.
Tay Vĩnh Chiêu Công chúa càng run càng mạnh, đến nỗi thể giữ nổi một tờ giấy mỏng manh.
Lá thư rời khỏi tay nàng, như chiếc lá khô vàng ngoài cửa sổ, xoay vòng rơi xuống đất.
Khoảnh khắc tiếp theo, Vĩnh Chiêu Công chúa như tỉnh mộng, vội vàng nhặt lên, coi như vật trân bảo, trịnh trọng trao trả Tạ Lão phu nhân.
Đây là di nguyện của Tạ Tu ?
Chẳng trách Trác nhi và Cố Vinh chọn cách giấu giếm nàng.
Năm đó Bắc Cương thất thủ, chiến hỏa hoành hành, m.á.u chảy thành sông.
Dưới sự tàn sát và cướp bóc của thiết kỵ loan đao Bắc Hồ, là cảnh tượng "xương trắng phơi ngoài đồng, ngàn dặm tiếng gà gáy. Trăm dân chỉ sót một, nghĩ đến mà đứt ruột".
Giang sơn phá nát, c.h.ế.t chỉ là tướng sĩ trấn thủ biên cương, mà còn là hàng vạn vạn dân chúng sống mảnh đất đó.
Chỉ một câu nhẹ bẫng "phản tướng mang bố phòng đồ đầu hàng địch", khiến Tạ Lão Hầu gia mang tội danh trị quân nghiêm, chiến đấu đến c.h.ế.t lùi, kiệt sức mà t.ử vong.
Trinh Long Đế trong Kim Loan Điện, vẫn cao cao tại thượng, vướng phong sương, dính chiến hỏa, tiếng than .
Thậm chí, ngay cả công trạng tuyệt thế khi Tạ Tu lâm nguy nhận mệnh, dốc sức xoay chuyển cục diện, thu phục đất mất, xua đuổi Bắc Hồ, cũng ghép vá thành ngọc quý bảo thạch khảm kỷ sự đế vương của Trinh Long Đế.
Trung Dũng Hầu phủ lẽ nào nên hận?
Phải hận!
Không chỉ Trung Dũng Hầu phủ hận, mà những tướng sĩ và bách tính tan nhà cửa, lưu lạc khắp nơi vì cuộc chiến vốn dĩ thể tránh , cũng nên hận.
Dù đây nàng mơ hồ cảm nhận điều gì đó, nhưng ngờ rằng, sự thật ghê tởm và dơ bẩn đến mức .
Không!
Thứ thực sự ghê tởm và dơ bẩn là sự thật, mà là Hoàng vô sở bất dụng kỳ cực của nàng.
Tội nhân như thế, đáng lẽ đóng đinh cột nhục nhã.
Bất luận chiếu thư nhận tội nào, cũng khó mà bù đắp tội tày trời !
Vĩnh Chiêu Công chúa tự giễu cợt nhả nhếch môi , nhưng nước mắt cũng đồng thời rơi xuống.
Vừa , hệt như vai hề sân khấu.
Tạ Lão phu nhân trong lòng ẩn chứa sóng dữ, nhưng mặt vẫn bình thản như mặt nước, còn lớn tiếng chất vấn Vĩnh Chiêu Công chúa nữa.
Đồng hồ nước tí tách tí tách nhỏ giọt.
Mãi lâu , Vĩnh Chiêu Công chúa lau những giọt lệ má, cố hết sức kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, nàng đoan trang ghế trống đối diện Tạ Lão phu nhân, nhẹ nhàng thở một trọc khí, giọng mũi nặng nề : “Lão phu nhân tin bổn cung, thổ lộ chân tình, kể rõ bức thư tay của Tạ Tu và những chuyện Trác nhi vạn phần gian khổ điều tra ?”
“Lão phu nhân gì?”
“Muốn đoạt mạng bổn cung ở Trung Dũng Hầu phủ ?”
Giọng Vĩnh Chiêu Công chúa bình tĩnh, thần sắc đầy vẻ c.h.ế.t lặng và tự chán ghét.
Nếu sự dốc hết tâm huyết của nàng, con đường đế vương của Trinh Long Đế tuyệt đối sẽ thuận lợi đến mức .
Rốt cuộc nàng phò trợ một kẻ súc sinh như thế nào lên ngai vàng.
Rõ ràng, đạo vua mà từ nhỏ nàng thường nhất là: vua lấy lòng nhân ranh giới, lấy dân gốc, lấy dân nỗi niềm, lấy việc ăn mặc, nơi ở của dân lo lắng.
Người vua, lấy gương, tạo khuôn phép cho thiên hạ.
Nàng thể lý giải sự đa nghi của vua, nhưng thể chấp nhận việc Trinh Long Đế coi bách tính Bắc Cương như cỏ rác, dùng vạn sinh mạng quân cờ để vây quét trung liệt.
Kẻ độc ác, âm hiểm, còn hẹp hòi, chút tầm xa như thế, thật xứng vua.
Là nàng mắt mù tâm tối, cho rằng Hoàng nàng chỉ là tư chất tầm thường một chút, dù thể mở mang bờ cõi, nhưng giữ thành tựu hiện tại thì đủ .
…
Nàng là Công chúa của Đại Càn mà!
Là nữ nhi mà Phụ hoàng dốc hết tâm huyết.
Nàng nên thế nào để trơ mắt giang sơn họ Tần đổi triều đại, sự nghiệp thiên thu vĩ đại mà Phụ hoàng kỳ vọng hóa thành bọt biển, chấm dứt tay Hoàng nàng.
Vĩnh Chiêu Công chúa cảm thấy, trái tim xé thành hai mảnh.
Cơn đau , dường như khó lòng chịu đựng nổi.
Một mặt, nàng hổ thẹn với Tạ Lão Hầu gia, Phò mã và tướng sĩ bách tính ở Bắc Cương.
Một mặt, thấy hổ thẹn mặt mũi nào gặp Phụ hoàng chín suối.
Vị gỉ sắt lan tỏa trong cổ họng, môi và răng của Vĩnh Chiêu Công chúa.
Đôi mắt đen kịt, tựa như mực đậm lan che khuất dấu vết.
“Cũng thể coi là .”
Tạ Lão phu nhân hề ý giấu giếm, thẳng thắn đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-363-dien-ha-cung-la-huyet-mach-cua-tien-hoang.html.]
“, Điện hạ cứ yên lòng, nếu lão g.i.ế.c Điện hạ, lão sẽ cùng Điện hạ xuống suối vàng.”
“Giờ phút , chuyện sinh t.ử là quá sớm.”
“So với việc đoạt mạng Điện hạ ở Trung Dũng Hầu phủ, lão càng suy nghĩ và ý nguyện của Điện hạ.”
“Điện hạ là thê t.ử A Tu cưới hỏi đàng hoàng và yêu thương đổi, là cùng sống cùng c.h.ế.t với Người, là mẫu mà Trác nhi dù chút ngang bướng nhưng vẫn hiếu thuận. Nếu đến bước đường cùng, lão dùng đao kiếm tương tàn với Điện hạ.”
“Điện hạ, hãy chuyện một chút .”
Tạ Lão phu nhân cũng tư tâm.
Tuy nhiên, tư tâm cần miệng, bày mặt.
Nàng , Vĩnh Chiêu Công chúa cũng tự hiểu rõ trong lòng.
Con đường mà Trác nhi và Cố Vinh , nếu sự giúp đỡ của Vĩnh Chiêu Công chúa, sẽ bớt chông gai, thuận lợi hơn nhiều.
“Lão phu nhân, bổn cung họ Tần!” Vĩnh Chiêu Công chúa ngước mắt, thẳng Tạ Lão phu nhân: “Trong thể bổn cung đang chảy dòng m.á.u Hoàng thất Đại Càn.”
“Người bổn cung khoanh tay , trơ mắt chứng kiến cơ nghiệp tổ tông Đại Càn lật đổ, giang sơn rơi tay ngoài ?”
“Bổn cung Thiên tử, nhưng bổn cung cốt khí sẵn lòng c.h.ế.t vì xã tắc.”
“Mọi tôn vinh của , đều đặt cơ sở giang sơn Đại Càn.”
“Kẻ bàn luận về thiên hạ, ắt theo lẽ công bằng của thiên hạ, thiên hạ là của riêng một họ, mà là thiên hạ của trong thiên hạ.” Tạ Lão phu nhân hề né tránh, thẳng mắt Vĩnh Chiêu Công chúa: “Lão lúc đầu lời , thoáng chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ kỹ , thì cảm thấy vô cùng đúng đắn.”
“Không của riêng một họ, thiên hạ của một nhà?” Vĩnh Chiêu Công chúa trầm giọng: “Trung Dũng Hầu phủ mưu triều soán vị, ngày khác vấn đỉnh thiên hạ, chẳng vẫn là thiên hạ của một nhà một họ đó ?”
“Cũng chỉ là từ họ Tần đổi thành họ Tạ mà thôi.”
“Lão phu nhân, thành tâm mở lòng chuyện, thì đừng những lời trống rỗng dối như nữa.”
Tạ Lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, hết là đặt bức thư của Tạ Tu trở hộp gỗ, ngay đó rót cho Vĩnh Chiêu Công chúa một chén : “Uống dịu cảm xúc .”
“Lão thèm dùng thủ đoạn hạ độc .”
“Điện hạ, lão chỉ thể cam đoan rằng Trác nhi sẽ là một nhân quân tâm hoài đại nghĩa, siêng năng chính sự và yêu thương dân chúng.”
“Ít nhất, Trác nhi thể cho bách tính thiên hạ cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Nếu con cháu của Trác nhi chí khí, giang sơn xã tắc tự nhiên thể truyền thừa. Còn nếu chí khí, tự sẽ nghĩa sĩ mới lên phất cờ khởi nghĩa, cứ thế tuần qua .”
“Đương nhiên, lẽ ngàn trăm năm , cũng sẽ xuất hiện một thời đại thiên hạ đại đồng thực sự lấy dân gốc, thế cho cơ chế giang sơn họ nhà , hoàng vị thế tập kéo dài suốt mấy ngàn năm.”
“Chỉ là, lão thể thấy thôi.”
“Trác nhi thích hợp hơn Trinh Long Đế và các Hoàng t.ử của Trinh Long Đế, càng lòng bi mẫn, thương xót chúng sinh hơn.”
“Gặp cơ hội như , nó thể thử sức?”
“Điện hạ, thể rời khỏi Thượng Kinh phồn hoa giàu , xem nỗi thống khổ của bách tính.”
“Không, chỉ cần xem khu ổ chuột phía Bắc thành cũng sẽ những cảm nhận mới mẻ.”
“Rồi mở mắt xem phong khí triều đình hiện nay, tình trạng cai trị của quan đến mức nào.”
“Những lời , vẻ cao xa, đạo mạo.”
“Vậy, lão vài điều thực tế hơn.”
“Lão tái diễn vận mệnh cá thớt như ngày xưa, tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh thêm nữa.”
“Người tướng, thể c.h.ế.t trận sa trường.”
“, nên và thể c.h.ế.t trong âm mưu quỷ kế do chính vị đế vương tận trung bày .”
“Lão thể ngày ngày trông coi bài vị, nhưng trông coi bài vị trong tình cảnh như thế !”
“Lão đ.á.n.h cược nhân tính và lương tâm của Hoàng thất nữa.”
“Thà d.a.o thớt, chứ chịu cá thịt!”
“Ít nhất, khi cầm d.a.o thớt trong tay, cơ hội lựa chọn nên vung xuống .”
“Đây chính là, tư tâm của lão !”
Vĩnh Chiêu Công chúa cầm chén lên, uống mạnh một ngụm lớn, từng chữ từng chữ ngắt quãng : “Không phản là ?”
“Giả như, bổn cung thể khiến Bệ hạ đền mạng thì !”
Trong giọng nàng phảng phất sự lạnh lẽo rợn .
Tội của Hoàng , vạn c.h.ế.t cũng khó chuộc.
Lấy mạng Hoàng , đổi lấy sự an truyền thừa của giang sơn Đại Càn, ?
Tạ Lão phu nhân cụp mắt: “Điện hạ lấy gì để đảm bảo Hoàng t.ử kế vị thể dung thứ cho Trung Dũng Hầu phủ?”
“Một đời Thiên tử, một đời triều thần, Điện hạ thể mãi mãi là quyền thế.”
“Trừ phi, nắm giữ quân quốc đại quyền chính là Điện hạ.”
Nói đến đây, Tạ Lão phu nhân dừng , đúng lúc lộ chút nghi hoặc: “Vì Điện hạ từng động đến ý niệm thế ngai vàng.”
“Điện hạ cũng là huyết mạch của Tiên Hoàng.”
“Ngọc bội vân rồng luôn theo sát Tiên Hoàng, khi Người kiệt sức sắp băng hà ban tặng cho Điện hạ.”
“Điện hạ , Tiên Hoàng kỳ vọng gì đối với .”
Khoảnh khắc , Tạ Lão phu nhân như mãnh thú nhe nanh vuốt, bộc lộ mục đích thực sự của .
Triều đại đổi, chiến hỏa ngút trời, chịu khổ cuối cùng vẫn là lê dân bách tính.
Giả sử Vĩnh Chiêu Công chúa điều đình hoặc vùng đệm, lẽ sẽ đến mức tái diễn trận chiến sinh t.ử hồi kết, thi hài và biển m.á.u khắp nơi.