Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 356: Hối hận không nên phụ lời thề

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:07:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người màn mong đợi Vĩnh Chiêu Trường Công chúa vì lo lắng mà rối loạn, e rằng kết cục nhất định thất vọng.

 

Thanh Đường khẽ nhíu mày tú lệ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Yến Tầm truyền lời về, rằng Nữ sứ Chân dựa thủ lệnh của Điện hạ Công chúa, cứng rắn đưa Lạc An Quận chúa khỏi ngục.”

 

“Hiện giờ, thị đang dưỡng thương tại phủ Công chúa.”

 

Cố Vinh nhấp một ngụm nóng, ung dung thong thả : “Vở kịch vẫn còn ở phía .”

 

“Có những lúc, một khi đài diễn dựng xong, cách diễn như thế nào sẽ còn do dựng đài kiểm soát nữa.”

 

“Mấy ngày nay, nhiều cần c.h.é.m đầu.”

 

“Cứ yên lặng chờ xem là .”

 

Nàng quả quyết, Lạc An Quận chúa sống qua mùa thu .

 

Nếu an phận, thì cứ tiêu hao hết sự thương xót của Vĩnh Chiêu Trường Công chúa , c.h.ế.t t.h.ả.m thêm chút nữa.

 

Mười năm tôn vinh độc nhất vô nhị của Lạc An Quận chúa, đều giẫm đạp lên sự cô khổ quạnh hiu của Tạ Chước.

 

Mỗi một phần lòng từ mẫu mà Vĩnh Chiêu Trường Công chúa dành cho Lạc An Quận chúa, cũng chính là sự thiếu sót và bạc đãi đối với Tạ Chước.

 

Đây là sự thật mà ai thể bỏ qua!

 

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa thấu chiếc áo bông nhỏ tri kỷ do chính tay nuôi lớn, tự nhiên càng ý thức sự , sự dễ dàng của Tạ Chước, mà dốc hết sức để đền bù cho Tạ Chước.

 

Tạ Chước thể cần.

 

, thể !

 

Dù là vì Tạ Chước, nàng cũng cam lòng Lạc An Quận chúa nhảy nhót vài ngày.

 

Bằng , Lạc An Quận chúa tuyệt đối khả năng sống sót rời khỏi Kinh Triệu Phủ!

 

Giọng điệu khẳng định của Cố Vinh trấn an tâm tư của Thanh Đường phần nào.

 

Như thể nhớ điều gì, nàng chuyển đề tài: “Tiểu thư tiễn hành ?”

 

Hôm nay, cũng là kỳ hạn Cố Bình Trưng rời Kinh thành lưu đày.

 

Cố Vinh khẩy lắc đầu: “Tiễn hành?”

 

“Không tiễn.”

 

Tiễn Cố Bình Trưng lên đường (c.h.ế.t) thì đúng hơn.

 

, ai bảo Cố Bình Trưng một tấm bùa hộ mệnh hữu dụng nhất thiên hạ bảo vệ tánh mạng.

 

Trinh Long Đế Cố Bình Trưng sống.

 

Nàng tay nữa, sẽ ít mà mất nhiều.

 

“Vậy cần báo cho tiểu thiếu gia ?” Thanh Đường tiếp tục hỏi: “Có lẽ chia tay , chính là âm dương cách biệt.”

 

Cố Vinh: Thanh Đường cũng chẳng hề buông tha Cố Bình Trưng.

 

Lời khác gì trực tiếp nguyền rủa Cố Bình Trưng c.h.ế.t .

 

“Nói cũng chẳng can hệ gì.”

 

Tiểu Tri yếu ớt, chứ nhu nhược.

 

Không trải qua phong ba bão táp, nhưng nghĩa là phân biệt trái, phân biệt sơ.

 

“Vẫn là để Cố Bình Trưng cô độc lên đường , chớ quấy rầy Tiểu Tri dưỡng bệnh.”

 

Thứ đáng ghê tởm là Trinh Long Đế rốt cuộc vẫn chấp thuận cho nàng và Tiểu Tri đổi họ.

 

Nàng thấu hiểu, Trinh Long Đế cố tình nàng ghê tởm.

 

Khi nàng tâm khí thuận, Trinh Long Đế mới nở mày nở mặt.

 

, cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.

 

Chuyện bỏ họ Cố, theo họ , nàng chắc chắn !

 

Bên ngoài Thượng Kinh thành.

 

Cố Bình Trưng mang gông cùm xiềng xích nặng nề, ngóng trông về phía cửa thành.

 

Hắn vẫn còn ôm hy vọng hão huyền.

 

Hắn đang chờ.

 

Đào Lan Chỉ c.h.ế.t, Cố Vinh chắc hẳn nguôi giận .

 

Chưa đến việc lưu đày tới vùng đất hoang vu, hẻo lánh cách xa ba ngàn dặm, môi trường sống khắc nghiệt, chỉ xét riêng nghịch cảnh hiện tại. Con đường lưu đày dài đằng đẵng và gian khổ, như sự giày vò bao giờ dứt.

 

Không tiền bạc để hối lộ nha dịch áp giải, e rằng căn bản sống nổi đến nơi lưu đày.

 

Khó khăn lắm mới giữ cái mạng, đành lòng c.h.ế.t.

 

Ngóng ngóng.

 

Chờ chờ.

 

Mong mong.

 

Suốt một hồi, vẫn ai đến tiễn .

 

Cho đến khi tiếng gió rách tai vang lên, một roi quất thẳng lưng Cố Bình Trưng chút lưu tình.

 

“Giờ đến, còn chần chừ gì nữa.”

 

“Mau mau lên đường!”

 

Cố Bình Trưng đau đến nhe răng nhếch mép, mạnh dạn : “Con gái là Trung Dũng Hầu phu nhân, là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân trẻ tuổi nhất Đại Càn.”

 

“Xin hãy nể tình một chút, đợi thêm lát nữa.”

 

“Nàng nhất định sẽ mang vàng bạc, áo quần, thức ăn tới tiễn hành cho .”

 

Đáp Cố Bình Trưng là một roi nữa: “Trời còn tối, nhưng đây cũng là lý do để ngươi mơ giữa ban ngày!”

 

“Ở Thượng Kinh, ai ai , Tạ Hầu phu nhân dâng chiếu xin bỏ họ cha, đổi sang họ . Chẳng qua là Bệ hạ nể mặt công lao của tiền bối Nhữ Dương Bá phủ, cho phép mà thôi.”

 

“Còn mang vàng bạc, áo quần, thức ăn tới tiễn hành cho ngươi ư?”

 

“Ngươi dám mơ, dám , lão t.ử dám .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-356-hoi-han-khong-nen-phu-loi-the.html.]

“Đi!”

 

Lại thêm một roi.

 

Cùng lúc đó, xung quanh vang lên một tràng nhạo báng.

 

Mặt Cố Bình Trưng đỏ bừng, cố gắng nịnh nọt cầu xin: “Xin đợi chút, đợi thêm chút nữa.”

 

Dù Cố Vinh đến, nhị vẫn đến chứ.

 

Cố Vinh đối với nhị luôn hào phóng rộng rãi, nhị thiếu tiền bạc.

 

“Đợi cái gì mà đợi!” Quan sai bực dọc .

 

Một quan sai khác nhẹ nhàng ho khan, nhỏ giọng khuyên: “Dù cũng là cha ruột của Trung Dũng Hầu phu nhân.”

 

“Dù ầm ĩ đến mấy, đ.á.n.h gãy xương vẫn còn dính gân.”

 

“Nói trắng , đó chỉ là chuyện nhà đáng kể.”

 

“Nếu một ngày nào đó Tạ Hầu phu nhân nhớ đến cái của lão già , ngươi khi sẽ gặp họa đấy.”

 

“Làm nên lưu một đường, còn gặp mặt.”

 

Quan sai nắm roi tay cứng đơ nét hung ác mặt, hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì đợi thêm hai khắc nữa.”

 

“Hai khắc , tiếp tục lên đường.”

 

“Nếu , đêm nay ngủ ngoài đồng hoang đấy.”

 

“Đêm mùa thu, lạnh đến mức thể đóng băng đến c.h.ế.t mấy kẻ già yếu bệnh tật.”

 

Cố Bình Trưng khúm núm cúi đầu, lành.

 

Thời gian từng chút trôi qua, lòng Cố Bình Trưng càng lúc càng hoảng sợ, từng giây phút nào như lúc , khiến cảm thấy tuyệt vọng đến .

 

Nhị thật sự vô tình như thế ?

 

lấy lòng Cố Vinh, ngay cả đại ca ruột thịt cùng cũng nhận nữa.

 

Mắt Cố Bình Trưng tối sầm, như thể thấy Diêm Vương đang vẫy tay chào .

 

Quan sai bên cạnh ngước trời, giục giã: “Không thể trì hoãn thêm nữa.”

 

“Lập tức khởi hành.”

 

Trong đường cùng, Cố Bình Trưng nắm lấy tay áo của một qua đường: “Làm ơn phước, đưa một lời nhắn cho nhị thúc của Tạ Hầu phu nhân.”

 

“Chỉ cần , đại ca đang chờ tiền cứu mạng.”

 

“Chính là Cố nhị gia cưới chính thê, nuôi hơn ba mươi phòng thất đó.”

 

“Làm ơn .”

 

Người qua đường: …

 

Đầu óc tên tội phạm kích động đến điên !

 

Người đường kinh hãi đẩy Cố Bình Trưng , vội vã rời như thể lưng ch.ó hoang đuổi.

 

Ngay lúc Cố Bình Trưng kiềm chế nghi ngờ Cố Nhị c.h.ế.t giường thất nên mới màng đến , quan sai đang xem kịch vui nhắc nhở: “Cố nhị gia vẫn đang du sơn ngoạn thủy tiêu diêu tự tại lắm.”

 

Đừng hỏi tại rõ như thế.

 

Nếu hỏi, chính là vì đích tôn của Tĩnh Vương, một bạn vong niên của Cố Nhị gia, ngày ngày mong ngóng.

 

Khi ở bên ngoài uống rượu hát, nghênh ngang qua chợ, trêu chọc ch.ó mèo, lúc nào cũng sẽ nhắc đến tên Cố Nhị gia, nhổ nước bọt, mắng một câu Cố Nhị gia trọng sắc khinh bạn, trượng nghĩa.

 

“Chậc, Nhữ Dương Bá mặc gấm vóc ăn sơn hào hải vị?”

 

“Nhữ Dương Bá chỉ cần ba con cá chình lớn hầm canh, một bữa sáng tiêu tốn nghìn lạng?”

 

“Khinh, ngay cả ăn cơm mềm mà cũng ăn cho hồn!”

 

Nếu là Nhữ Dương Bá, nhất định sẽ ăn bữa cơm mềm thơm ngọt.

 

Tuyệt đối sẽ cái chuyện ghê tởm kiểu “cầm bát ăn cơm, buông bát mắng mỏ” .

 

Cố Bình Trưng hiếm khi phản bác.

 

Vinh Kim Châu mất gần sáu năm, khi còn vinh quang hiếm khi nhớ đến.

 

Thế mà thời gian ở trong ngục, mở mắt thì nhớ Vinh Kim Châu, nhắm mắt cũng nhớ Vinh Kim Châu.

 

So với đang tù, Vinh Kim Châu trong mộng như một nữ thần.

 

Sự thật chứng minh, thể tùy tiện thề thốt, sẽ thành sự thật đấy.

 

Dưới sự thúc giục của quan sai, Cố Bình Trưng từng bước một đầu theo đoàn lưu đày.

 

Những khác mặc áo bông dày, còn chỉ bộ quần áo tù mỏng manh.

 

Những khác giấu bánh nướng trong vạt áo, vỗ vỗ bụng chỉ thấy rỗng tuếch.

 

, Cố Vinh thể mềm lòng thêm một chút chứ.

 

Hắn hối hận .

 

Nếu mười sáu năm thể dự đoán kết cục hôm nay, tuyệt đối sẽ Đào thị mê hoặc, mỡ lợn che mờ tâm trí, dùng bạc của Vinh Kim Châu chuộc Đào thị , mua nhà cho thị.

 

Hắn nhất định sẽ giữ trọn lời thề khi cầu Vinh Kim Châu, quyết phụ Vinh Kim Châu.

 

 

“Tài Thần nương nương, vị .” Yến Tầm bẩm báo.

 

“Đi ?” Cố Vinh cầm thìa ngọc trắng, nhẹ nhàng khuấy chén canh, lơ đãng hỏi: “Đi ngang, ?”

 

Yến Tầm: “Tạm thời vẫn là .”

 

Đêm nay qua , thì chắc nữa.

 

Ai bảo cái thể nhỏ bé của Cố Bình Trưng căn bản từng trải qua mưa gió bão táp của ngày tháng khổ cực chứ.

 

Cố Vinh ngước mắt: “Dù cũng c.h.ế.t .”

 

Gió đêm thổi qua, một chiếc đèn lồng hành lang rơi xuống bậc đá xanh, lập tức tắt lịm.

 

Như thể đang phụ họa cho Cố Vinh.

 

Lại như đang dự báo ngày c.h.ế.t của Cố Bình Trưng.

Loading...