Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 352: Hắn muốn Lệ Quý phi chết

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:07:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi trời tối.

 

Đại Lý Tự Khanh phái lén lút mang trả bức tranh thủy mặc sơn thủy cổ điển về cho Trung Dũng Hầu phủ.

 

Ánh nến chập chờn.

 

Cố Vinh nhẹ nhàng mở phong cuốn trục, một tờ thư mật chằng chịt chữ trượt khỏi đó.

 

Chuyện tại điện Cam Lộ ghi chép chi tiết trong thư.

 

Cố Vinh khẽ khinh miệt, trong mắt tràn ngập vẻ mỉa mai.

 

Không ai thể thấu, nụ của nàng chất chứa sự chế giễu đối với thói tự lừa dối , bịt tai trộm chuông của Trinh Long Đế.

 

Hay là sự khiêu khích ngông cuồng và nụ phản nghịch đối với Quân Thần Chi Đạo, Phụ T.ử Chi Quy, Phu Thê Chi Tự lưu truyền qua hàng ngàn năm.

 

Quân Thần Chi Đạo, Phụ T.ử Chi Quy, Phu Thê Chi Tự rốt cuộc là gì?

 

Bóc lớp hào nhoáng bên ngoài, chỉ còn thấy sự mục nát và hôi thối bên trong.

 

Chẳng qua là đặt quyền uy của nam nhân, ý chí của cha, sự thống trị của chồng lên vị trí chí cao vô thượng, còn giá trị sinh mạng của con đẩy xuống thứ yếu, đáng kể.

 

Chẳng qua là tìm cách để hạn chế, trói buộc và áp bức kẻ yếu và nữ giới.

 

Đây vốn dĩ là thế đạo mà thôi.

 

Cố Vinh liếc bức thư nữa, đó nhón một góc đặt lên ánh nến, đốt thành tro bụi.

 

Sức một , khó lòng xoay chuyển thế đạo.

 

Vậy thì, hãy tập tễnh mà cố gắng bước tiếp.

 

Nói đến, Trinh Long Đế cũng thật nực .

 

Chẳng lẽ ba ty định án Cố Bình Trưng tội đáng c.h.ế.t, thì Trinh Long Đế liền cảm thấy bản thể kê cao gối ngủ yên ?

 

Chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.

 

Còn về phần Cố Bình Trưng...

 

Nàng tuyệt đối sẽ để Cố Bình Trưng một giây phút nào sống yên !

 

Đào di nương đáng c.h.ế.t.

 

Cố Bình Trưng cũng đáng c.h.ế.t.

 

Nàng đối xử công bằng, thể tính toán, thể lật sang trang cũ, hồ đồ bắt tay giảng hòa với Cố Bình Trưng, tiếp cái kết đại đoàn viên mà thế nhân ưa thích.

 

Đi đến hôm nay, tất cả những gì nàng nắm giữ, hề nửa phần liên quan đến Cố Bình Trưng.

 

Là nàng chịu thua.

 

Là nàng cam lòng.

 

Là nàng đang tính toán.

 

Là nàng đang cố gắng sống.

 

Là nàng liều mạng bò lên.

 

Không Cố Bình Trưng mềm lòng, càng Cố Bình Trưng bồi dưỡng dạy dỗ.

 

Cho nên, nàng cũng cần phụng dưỡng Cố Bình Trưng.

 

Nếu Trinh Long Đế thiết tha Cố Bình Trưng sống, thì hãy để Trinh Long Đế tận mắt chứng kiến Cố Bình Trưng sống bằng c.h.ế.t, cầu c.h.ế.t !

 

“Thanh Đường, treo bức họa lên.”

 

Ngày ngày .

 

Giờ giờ .

 

Không ngừng nghỉ nhắc nhở bản , kẻ yếu cố gắng vạn mà bò lên!

 

Bò lên , mới quyền lên tiếng.

 

“Bệ hạ, đại cung nữ bên cạnh Quý phi nương nương đến bẩm báo, Lục điện hạ đau đớn lóc thôi, sốt cao khó hạ, thái y bắt mạch phát hiện, e rằng nguy cơ kinh giật.”

 

Trinh Long Đế khó ngủ lúc đêm khuya, khô cứng long sàng, miên man suy nghĩ vẩn vơ, liền thấy tiếng bẩm báo the thé nhưng khàn của Lý Phúc Thịnh.

 

Nghe , Người liền vung tay vén màn giường, “Phục vụ trẫm y phục.”

 

So với các hoàng t.ử đang tuổi tráng kiện, Trinh Long Đế càng yêu thương các hài t.ử nhỏ tuổi ngây thơ.

 

Không cần lo lắng bọn chúng kết bè kết phái.

 

Càng cần lo lắng bọn chúng lòng bất trung.

 

Hơn nữa, Tiểu Lục đơn thuần hoạt bát đích thực Người yêu thích.

 

Thay y phục vội vàng xong, liền bước nhanh khỏi cửa điện, cưỡi long liễn, tới cung của Lệ Quý Phi.

 

Trong thiên điện.

 

Lục hoàng t.ử mặt đỏ bừng, ốm yếu nhắm mắt , đến đứt , cơ thể nhỏ bé vô thức co giật.

 

Lệ Quý Phi nắm chặt khăn tay, nước mắt lấp lánh, trong mắt gợn sóng.

 

Quan sát kỹ, đôi mắt ẩn giọt lệ, mơ hồ lộ vẻ kinh ngạc và hối hận.

 

Tựa như kinh ngạc vì việc mất kiểm soát. Lại như trong lòng điều hổ thẹn, hối hận dứt.

 

Trinh Long Đế mang theo lạnh đêm thu bước , mở lời là chất vấn: “Hôm đó, thái y chẩn trị băng bó xong, cứ đúng giờ đắp thuốc, tĩnh dưỡng thật thì sẽ vô sự, tuyệt đối nguy hiểm đến tính mạng ?”

 

“Cung nhân rốt cuộc hầu hạ thế nào!”

 

“Đã hầu hạ chu đáo, chậm trễ việc chăm sóc Tiểu Lục, thì tất cả đều trượng trách đày đến Hoán Y Cục.”

 

Trong giọng là lửa giận hề che giấu.

 

Lệ Quý Phi lòng run lên, càng lúc càng như lê hoa đái vũ, nghẹn ngào: “Bệ hạ, thái y Tiểu Lục kinh sợ, nên mới phát bệnh ngoài.”

 

“Bệnh tình hung hiểm, hạ sốt, còn co giật ngừng.”

 

“Thần …”

 

“Thần cũng còn cách nào.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-352-han-muon-le-quy-phi-chet.html.]

Trước , Bệ hạ thấy Tiểu Lục đứt ngón tay thể nối , nhưng nguy hiểm tính mạng, liền xử lý qua loa, trọng phạt Tam điện hạ. Nàng cam lòng!

 

Chỉ cần tình trạng của Tiểu Lục đủ nguy hiểm, đủ đau đớn, thì sợ khơi dậy lòng từ phụ của Bệ hạ. Đến lúc đó, còn sợ Bệ hạ trút giận lên Tam điện hạ ?

 

Tiểu Lục tuy chịu chút khổ sở, nhưng những khổ sở là xứng đáng. Ngày , thể nhận báo đáp gấp ngàn vạn . Lệ Quý Phi ngừng tự trấn an .

 

Trinh Long Đế nhẫn nại an ủi Lệ Quý Phi đôi câu, bắt đầu truy hỏi thái y.

 

Xác định Lục hoàng t.ử bệnh tình hung hiểm, thần sắc Người đại biến.

 

“Cứu!”

 

“Dùng hết cách để cứu.”

 

“Nuôi các ngươi bấy lâu nay, ngay cả vết bỏng nhỏ cũng trị , trẫm nuôi các ngươi còn ích gì!”

 

Các thái y cẩn trọng dùng từ, bảy mồm tám lưỡi, mỗi một phỏng đoán. Trinh Long Đế đến nhức đầu, tâm phiền ý loạn.

 

“Câm miệng!”

 

“Trẫm bảo các ngươi cứu Tiểu Lục chứ bảo các ngươi đổ cho !”

 

“Nói thêm một câu nữa, hễ Lục điện hạ xảy bất trắc, trẫm sẽ bắt tất cả các ngươi chôn theo.”

 

Lời dứt, tẩm điện rơi yên lặng. Ngay cả tiếng nức nở của Lệ Quý Phi cũng bất giác nhỏ .

 

Các thái y sợ hãi im như ve sầu gặp rét, thử hết phương pháp tưởng chừng khả thi, châm cứu, dùng thuốc, rạch dẫn lưu... Lục điện hạ mới vặn ngừng co giật, từ từ tỉnh .

 

cơn sốt cao vẫn hạ.

 

“Phụ hoàng.” Lục điện hạ nước mắt lưng tròng, giọng mềm mại yếu ớt, suy nhược đến t.h.ả.m thương.

 

Trinh Long Đế tiến lên, ôm Lục hoàng t.ử lòng, tay nhẹ nhàng xoa trán Lục hoàng tử.

 

Rất nóng.

 

Nóng đến đáng sợ.

 

Lòng Trinh Long Đế kìm mà trĩu xuống.

 

“Phụ hoàng, nhi thần đau quá, đau quá.”

 

“Đau.”

 

“Không luyện đan nữa, học Tam hoàng luyện đan nữa.”

 

“Cứu nhi thần.”

 

Lục hoàng t.ử lặp lặp ngắt quãng, ánh sáng trong mắt dần dần mờ , tiếng mê gần như thấy, rơi hôn mê.

 

Cơ thể Trinh Long Đế đột ngột cứng đờ, đồng t.ử co rút mạnh, nghiêm giọng : “Thái y.”

 

Thái y: Bọn họ cũng như hòa thượng sờ đầu thấy tóc (mù tịt, hiểu gì).

 

Bị lò luyện đan nổ đứt ngón tay, thương nặng cũng là nặng, dù cũng trở thành vẹn.

 

thương nhẹ cũng là nhẹ thật.

 

Kịp thời cầm máu, sạch vết thương, thoa t.h.u.ố.c mỡ thanh nhiệt giải độc, dùng vải mềm luộc qua nước sôi để khô để băng bó , từ từ chờ lành là .

 

Nào ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tình trạng Lục điện hạ những chuyển biến mà còn nhanh chóng.

 

Vết thương sưng tấy, mủ tanh hôi, kinh sợ sốt cao hôn mê.

 

Hỏi dò Quý phi nương nương và cung nhân hầu hạ Lục điện hạ mấy , tất cả đều vết thương ngón tay đứt của Lục điện hạ từng chạm bất kỳ thứ gì sạch sẽ.

 

Nếu như…

 

Nếu như qua khỏi…

 

Lục điện hạ nhẹ thì hóa thành kẻ ngây ngô, nặng thì trực tiếp mất mạng.

 

Các thái y đồng loạt âm thầm thở dài, đành c.ắ.n răng, chịu mệnh tiến lên tiếp tục cứu chữa Lục hoàng tử.

 

Lệ Quý Phi lóc thê lương, như đỗ quyên rỉ máu, tiếng than ai oán. Người đau lòng, thấy rơi lệ.

 

Lòng Trinh Long Đế dâng lên cảm giác tội và xót xa dày đặc.

 

Tiểu Lục chịu khổ lớn như , Người cha, vẫn đang thiên vị bên trọng bên khinh.

 

“Lý Phúc Thịnh.”

 

“Truyền lệnh Phó thống lĩnh Cấm Quân Vệ, dẫn một đội nhân mã, phá hủy tất cả đan phòng trong phủ Tam hoàng tử, đập nát bộ lò luyện đan, chôn sống những phương sĩ mê hoặc Tam hoàng tử!”

 

“Ngoài , khi Tiểu Lục bình phục, phạt Tam hoàng t.ử cấm túc trong phủ.”

 

Những ngày , phe Thừa Ân Công phủ chịu yên tĩnh, c.ắ.n chặt lấy Thừa Diễn, dốc hết sức kéo Thừa Diễn xuống, để Tam hoàng t.ử Thừa Uẩn một lớn.

 

Vừa , mượn cơ hội , thuận thế dội một gáo nước lạnh, răn đe chút.

 

Tam hoàng tử: Chẳng lẽ y là thứ gì đó hèn mọn ?

 

Lý Phúc Thịnh lĩnh mệnh, khom rời .

 

Đêm khuya.

 

Phủ Tam hoàng t.ử vang lên tiếng kêu lách cách, lạo xạo, leng keng.

 

Đan phòng phá dỡ hết gian đến gian khác, tường gạch xanh đẩy sập hết bức đến bức khác, lò luyện đan đập tan hết cái đến cái khác, các phương sĩ khoác đạo bào chôn sống hết đến khác.

 

Mỗi một tiếng động, đều giống như vứt bỏ uy nghiêm và thể diện của Tam hoàng t.ử xuống đất, mặc chà đạp.

 

Tam hoàng t.ử vốn luôn tươi hời hợt, thần thần bí bí, giờ lầu thưởng cảnh trong phủ, mặt xanh mét, môi mím chặt, rủ mắt xuống, thu hết cảnh tượng hỗn loạn, ngã ngựa đổ trong phủ đáy mắt.

 

Bàn tay bên hông, từ lúc nào nắm chặt thành quyền. Từng giọt m.á.u tanh đỏ tươi rơi xuống đất.

 

“Lệ Quý Phi đang tìm c.h.ế.t!” Tam hoàng t.ử nghiến răng, từng chữ từng chữ .

 

Mối thù ngày hôm nay, y nhất định báo!

 

“Điện hạ bớt giận.”

 

Mưu sĩ râu dê lưng Tam hoàng t.ử cung kính khuyên nhủ: “Càng thời điểm như thế , càng giữ bình tĩnh.”

 

“Việc nhỏ nhẫn, ắt loạn việc lớn.”

 

“Lục điện hạ bệnh tình hung hiểm, Bệ hạ quan tâm nên rối trí, dễ trút giận.”

 

Loading...