Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:07:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh sáng ban ngày.

 

Phù Hi, lẽ nào thể là nâng đỡ vầng dương trong sinh mệnh của chính .

 

Khóe mắt đuôi mày Cố Phù Hi bỗng nhiên tràn một nụ rạng rỡ đủ sức xua tan bụi trần và mây mù u ám.

 

Ngày hôm nay, nàng trao cho cái tên của ý nghĩa chân thật.

 

Vì chính bản nàng.

 

Không là đồ vô dụng.

 

Không là gánh nặng và đồ hao tổn tiền của.

 

Là chính nàng.

 

Nàng là Cố Phù Hi.

 

Cố Phù Hi ngước mắt về hướng Cố Vinh rời .

 

Trên bậc đá tối tăm và chật hẹp, chẳng còn thấy bóng dáng Cố Vinh.

 

, nàng hiểu, bóng dáng , cùng những lời chấn động lòng , đều khắc sâu đáy tim nàng.

 

Nàng từng nghĩ, nàng và Cố Vinh là kẻ thù đội trời chung, chán ghét.

 

, Cố Vinh là quý nhân của nàng, là sự cứu rỗi của nàng.

 

Cố Vinh một trái tim mạnh mẽ nhưng cũng thật mềm mại.

 

Khoảnh khắc , Cố Phù Hi kính phục nàng từ tận đáy lòng.

 

Cố Vinh nàng suy nghĩ kỹ càng về dự định khi tù, nàng dám liều dám tranh, nàng thoát khỏi rào chắn.

 

Thực , khi sự việc đến mắt, nàng thấy thứ hề hoang mang như nàng tự nghĩ.

 

Bởi vì, Cố Vinh một tấm gương quá .

 

Ánh sáng ở ngay đó.

 

Hãy tiếp cận ánh sáng, và trở thành ánh sáng.

 

Có lẽ, cuộc đời nàng cũng sẽ trở nên ý nghĩa.

 

Trong một ngày nào đó tương lai, nàng cũng thể dần dần ảnh hưởng, cứu giúp và phù trợ những phụ nữ khác.

 

Thật .

 

Tốt hơn ngày tháng nàng từng trải qua.

 

Nụ khuôn mặt Cố Phù Hi càng lúc càng đậm, từ sự mỉm lặng lẽ ban đầu, cho đến cuối cùng là tiếng sảng khoái và tự do.

 

Tam Đề Ti: Ở trong Hoàng Kính Tư, trạng thái tinh thần thế , dễ cho là phát điên.

 

Tuy nhiên, y cũng bội phục tấm lòng của Tạ Hầu phu nhân.

 

chủ mẫu như , là phúc khí của Tiểu Hầu gia, cũng là may mắn cho những kẻ thuộc hạ như bọn họ.

 

“Bổn Tư đốc ngại xin một chén rượu ?”

 

Tiện thể, gắp thêm vài miếng mồi nhậu.

 

xưa , uống rượu mà ăn kèm, chắc chắn sẽ say nhanh.

 

Y tuyệt đối là thèm tài nghệ của Vân Tiêu Lâu.

 

Cố Phù Hi theo tiếng, ánh mắt rơi Tam Đề Ti đang mặc hắc bào.

 

Người quen cũ .

 

Ban đầu, chính Tam Đề Ti là phụ trách thẩm vấn nàng.

 

Nghe , y thăng quan ?

 

“Không ngại.” Nụ Cố Phù Hi thu , nhàn nhạt .

 

Hai chén rượu chạm , âm thanh giòn giã.

 

“Tạ Hầu phu nhân lấy đức báo oán, ngày tháng của ngươi còn ở phía .”

 

Tam Đề Ti nâng chén rượu, ngửa cổ, một uống cạn.

 

Rượu thơm mùi thanh khiết và đậm đà.

 

Hồi vị một lát, Tam Đề Ti nheo mắt, thăm dò chân thành.

 

Cố Phù Hi đầu tiên khựng , mất mát lắc đầu: “Ngươi hiểu nàng.”

 

Lấy đức báo oán?

 

Cố Vinh bao giờ là một bụng đến mức lấy đức báo oán, lùi một bước biển rộng trời cao.

 

Có thù báo thù, oán báo oán, đó mới là Cố Vinh.

 

Chỉ là, Cố Vinh mắt sáng lòng trong, thấy sự khốn khổ đấu tranh của nàng, thương xót nàng bất do kỷ.

 

Tam Đề Ti , thần sắc chút quái dị liếc Cố Phù Hi, lạnh một tiếng: “Nếu bổn Tư đốc nhớ lầm, từng mắng c.h.ử.i oán trách Tạ Hầu phu nhân cũng là ngươi.”

 

Cố Phù Hi: Việc đó liên quan gì đến ngươi?

 

Đang ăn món ngon Cố Vinh mang đến, uống rượu Cố Vinh gửi tới, ngươi lấy cái tự tin để lời bóng gió, giương oai thế .

 

“Tư đốc đại nhân, ăn của thì mềm miệng, lấy của thì đoản tay.”

 

Cố Phù Hi bụng nhắc nhở.

 

……

 

Mặt trời liên tục mọc lặn, ngày đêm phiên.

 

Cung thành.

 

Trinh Long Đế nhíu mày lật xem tấu chương, giận mà vẫn uy nghiêm : “Xử bằng cực hình?”

 

“Khải bẩm Bệ hạ, trống Đăng Văn vang, vụ án thiên hạ đều , ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, nếu nghiêm trị theo luật pháp, sẽ đủ để xoa dịu lòng dân, đủ để yên lòng bách tính.”

 

“Giả như chỉ vì một lung lay lòng tin của vạn dân thiên hạ đối với luật pháp, đối với triều đình, thì đó thực sự là sự thất trách của các cấp quan viên Tam Tư phụ trách thẩm lý vụ án .”

 

“Dưới sự cân nhắc kỹ lưỡng, thần nhiều thương lượng với Hình Bộ và Ngự Sử Đài, cuối cùng liên danh phán quyết, quyết định xử cực hình đối với hai Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ, thu vấn trảm.”

 

Đại Lý Tự Khanh cúi đầu chắp tay, lời lẽ cử chỉ đều thể hiện sự đại nghĩa lẫm liệt và công chính vô tư.

 

Thực , Cố gia dù cũng từng là Nhữ Dương Bá tước do Cao Tổ tự phong.

 

Trừ phi phạm những tội lớn như mưu phản, chống đối, thông địch, g.i.ế.c chóc tùy tiện, nếu sẽ chịu hình phạt cực đoan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-351.html.]

 

Trong trường hợp bình thường, cùng lắm cũng chỉ là tịch thu gia sản, lưu đày biên cương mà thôi.

 

Ở một mức độ nào đó, đây cũng xem là sự bảo hộ của Cao Tổ và luật pháp Đại Càn đối với giới huân tước.

 

, cảnh khốn khó, nghèo nàn, thiếu hụt của Nhữ Dương Bá phủ gần hai mươi năm , những già vẫn còn nhớ rõ mồn một.

 

Tịch thu gia sản, chính là tịch thu của hồi môn và cơ nghiệp của vong mẫu Tạ Hầu phu nhân.

 

Còn lưu đày...

 

Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ quen sống xa hoa, nhung lụa nửa đời , nhất định thể chịu nổi khổ cực lưu đày, chi bằng một vĩnh viễn đầu t.h.a.i chuyển thế.

 

Trinh Long Đế gấp tấu chương , ném xuống án thư nặng nhẹ.

 

Ánh mắt sắc như chim ưng, chậm rãi quét qua ba đang trong đại điện.

 

“Hình Bộ và Ngự Sử Đài cũng nhận định như ?”

 

Ngài trầm giọng hỏi, khi thẩm xét một lúc lâu.

 

“Bẩm Bệ hạ, đây là phán quyết mà thần và các quan viên cân nhắc kỹ lưỡng, cảm thấy thỏa đáng mà mất sự công bằng.”

 

Thần sắc Trinh Long Đế càng trở nên khó lường và âm trầm.

 

“Thời gian trôi chảy, đạo quân thần, trật tự phụ tử, luân thường phu thê, từ xưa tôn ti trật tự. Địa vị thê t.ử kém hơn lang quân, tội giảm một bậc.”

 

“Các ngươi thấu hiểu lòng dân, phán quyết Cố Bình Trưng tội c.h.é.m đầu, hành động suy xét thấu đáo, quả thực là quyết định thận trọng, trong đó thiếu những điểm đáng khen.”

 

Tuy nhiên, Trẫm hy vọng Tam Tư khi phán quyết định tội, chớ nên bỏ qua trật tự tôn ti và luân thường đạo lý truyền ngàn năm, ăn sâu lòng .

 

“Dẹp yên lòng dân nhất thời, xoa dịu phẫn nộ nhất thời là quan trọng, nhưng củng cố trật tự ngàn năm càng giữ vai trò tối quan trọng.”

 

“Thánh nhân lời, cha che giấu cho con, con che giấu cho cha, sự ngay thẳng trong đó .”

 

“Trật tự mà loạn, đó mới thực sự là đại loạn.”

 

“Ba vị ái khanh, ý các ngươi thế nào?”

 

Thái độ Trinh Long Đế quá rõ ràng, quan viên Hình Bộ là đầu tiên lên tiếng bày tỏ, thừa nhận rằng sự thiếu sót trong suy xét.

 

Vị Ngự sử đến diện kiến Thánh thượng của Ngự Sử Đài là tâm phúc của Minh Ngự sử, đương nhiên cũng rõ ý của Minh Ngự sử, y lấy hết can đảm, từng chữ vang vọng: “Bệ hạ, thần cho rằng vạn sự đời đều bao la vạn tượng, luôn ngoại lệ, thể đ.á.n.h đồng tất cả.”

 

“Trong kinh thành ai , chi tiêu hằng ngày của Nhữ Dương Bá phủ đây, đều do một nữ t.ử họ Vinh gánh vác.”

 

“Nếu của hồi môn dệt gấm thêu hoa, tài phú vô của nữ t.ử họ Vinh, Nhữ Dương Bá phủ e rằng sớm lâm cảnh suy tàn từ hơn mười năm .”

 

“Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ…”

 

“Trẫm minh thị, tôn ti trật tự, luân thường ngàn năm, tuyệt đối thể lật đổ.” Trinh Long Đế nắm chặt tấu chương, hung hăng quật xuống nền đá đại điện, cắt ngang lời của Ngự sử, thần sắc nghiêm nghị tiếp lời: “Ở vị trí nào, chính sách ở vị trí đó.”

 

“Địa vị, quyết định tầm và chiều hướng xem xét.”

 

“Trẫm là Chúa tể thiên hạ, đương nhiên cân nhắc tổng thể, bao quát đại cục.”

 

“Tâm tư khó nhọc của Trẫm, há vô cớ!”

 

“Ngươi hiểu ?”

 

Môi Ngự sử mấp máy, thôi.

 

Ý tứ ngoài lời của Bệ hạ hề che giấu, y lòng rõ.

 

Nếu tiếp tục can gián, đó chính là bất trung, là khó Bệ hạ.

 

Ngự sử thở dài, cuối cùng đành cúi thấp đầu, tranh luận nữa, nhưng cũng hùa theo.

 

Chỉ còn một Đại Lý Tự Khanh, cảm thấy bất an vì quá nổi bật.

 

Cây cao hơn rừng, gió ắt gãy. Đống đất nhô khỏi bờ, dòng nước ắt xói mòn. Hành vi hơn , chúng nhân ắt phê phán.

 

Đại Lý Tự Khanh lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm, thấu hiểu đạo lý .

 

, khi ánh mắt Trinh Long Đế tới, Đại Lý Tự Khanh nghiêm nghị chắp tay, khiêm nhường : “Bệ hạ tuệ nhãn độc đáo, lo lắng sâu xa, là điều hạ thần thể sánh kịp.”

 

“Nhờ ơn Bệ hạ giáo huấn, hạ thần như vén mây thấy mặt trời, tâm trí khai sáng.”

 

“Đối với những sơ sót, hạ thần nhất định sẽ bổ sung và sửa chữa.”

 

“Bệ hạ, tôn ti trật tự thể phế bỏ, đạo vợ chồng, thê t.ử nên lấy phu quân tôn, tội của nàng nên giảm một bậc. Thần xin đề nghị cải phán Cố Bình Trưng tội lưu đày, đày ba ngàn dặm.”

 

“Còn Đào Lan Chỉ xuất ngoại thất, mưu sát chủ mẫu, phạm thượng, lấy tiện khinh tôn, đáng chém!”

 

Ngay đó, y nghiêng đầu sang quan viên Ngự Sử Đài và Hình Bộ, ngầm hỏi ý kiến.

 

“Thần phụ họa.”

 

Thần sắc Trinh Long Đế dịu đôi chút: “Cứ theo lời các ngươi .”

 

“Tam Tư, là trọng khí của quốc gia, thẩm tra lượng hình, cần cẩn thận và chu , tuyệt đối tái phạm sai lầm.”

 

“Lui xuống .”

 

Đại Lý Tự Khanh cúi đầu nhíu mày.

 

Y thử , cũng cố hết sức , nhưng nào ngờ kế hoạch theo kịp đổi.

 

Thái độ của Bệ hạ, quả thực chút ngoài dự đoán.

 

Ngài thật sự vì cố gắng bảo vệ luân thường tôn ti, trật tự đẳng cấp vững ngàn năm, ăn sâu lòng ?

 

Y thể rõ điều gì quái dị, nhưng cảm thấy chỗ nào cũng quái dị.

 

, tự hỏi lòng , Cố Bình Trưng cái thứ đáng mặt thế , nếu vì duy trì luân thường tôn ti, Bệ hạ tuyệt đối lý do gì để bao che.

 

Đại Lý Tự Khanh càng nghĩ càng thấy rối như tơ vò.

 

Quan viên Tam Tư nữa hành lễ, khom lưng rời .

 

Trinh Long Đế tấu chương sàn đá, trong đáy mắt lóe lên một tia đắc ý, cùng với sự sợ hãi còn sót khó lòng nhận .

 

Ngài chính là giữ mạng sống cho Cố Bình Trưng.

 

Không chỉ là để chèn ép Cố Vinh, mà quan trọng hơn là...

 

Dường như, chỉ cần Cố Bình Trưng còn sống, những hành động nhỏ nhặt năm xưa của chính ngài mới gây tổn hại gì.

 

Cố Bình Trưng tội đáng c.h.ế.t.

 

Ngài càng là vô tội thanh bạch!

 

Không ai thể công kích ngài, càng ai thể xét xử ngài.

 

Nói là bao che cho Cố Bình Trưng, chi bằng là đang dùng luân thường ngàn năm để tự thoát tội!

 

Loading...