Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 348: Cố Phù Hi bị lãng quên
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:07:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phụng Ân Công phủ.
Nhị hoàng t.ử cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, từ đầu đến cuối rời yên ngựa dù chỉ một khắc, xông thẳng viện của Nam T.ử Du.
Lúc .
Trong thư phòng thoang thoảng mùi mực nhạt, ánh dương ngoài cửa sổ xuyên qua lớp giấy mỏng, rải xuống những vệt sáng lốm đốm.
Tuy nhiên, bầu khí hề tĩnh lặng và dễ chịu như tưởng.
Nam T.ử Du cúi đầu cầm bút, dường như đang chép thứ gì đó.
Nam T.ử Dực cứng cổ, quỳ rạp đất, hai mắt đỏ ngầu tức giận trừng lên, dường như đang chờ đợi một câu trả lời.
Nhị hoàng t.ử đạp tung cửa thư phòng, thấy cảnh cũng lấy gì lạ.
Nam T.ử Du vốn là như .
Từ khi còn nhỏ, y uy thế lớn, khiến khiếp sợ. Khi nổi giận, còn dám chỉ thẳng mũi mà quát mắng cảnh cáo. Huống hồ là phạt T.ử Dực quỳ gối.
Chuyện cơm bữa, đáng nhắc tới.
“Nam thế tử.” Nhị hoàng t.ử còn mật gọi Nam T.ử Du là biểu ca nữa.
Người đ.â.m một nhát, còn khó chấp nhận hơn cả kẻ thù đ.â.m ngàn nhát.
Nam T.ử Du thong thả đặt bút lông sói xuống, nhẹ nhàng thổi nhẹ vết mực, đảm bảo mực dính sang chỗ khác, đó từ từ khép quyển sách , mới lơ đãng ngẩng đầu lên: “Không ngờ điện hạ quang lâm, hạ thần thất lễ đón từ xa, xin điện hạ thứ tội.”
Tâm niệm xoay chuyển, Nam T.ử Du hiểu rõ.
Xem , Nhị hoàng t.ử dự tính của .
Ngược thì y nhạy bén hơn nghĩ, miễn cưỡng là kẻ vô dụng. việc tức tối đến trắng mặt, xông cửa đến chất vấn thì vẫn ngu xuẩn như thường!
“Thất lễ đón từ xa?” Nhị hoàng t.ử nhếch môi, nụ nghịch ngợm: “Nam thế t.ử đón khách là đón theo cách ?”
“Gật đầu chào hỏi, kiêu căng vô lễ, coi ai gì.”
“Nam thế tử, bản cung là Hoàng tử, chảy dòng m.á.u của Bệ hạ. Chẳng lẽ, xứng để ngươi quỳ xuống đón tiếp ?”
Nam T.ử Dực chút mơ hồ, hiểu chuyện gì.
Náo loạn ?
Xé toạc mặt ?
Vậy tại đại ca vẫn ép định hôn kỳ, đón Thẩm Thành Khởi về phủ?
Liên hôn, là để củng cố thế lực cho Nhị điện hạ ?
“Nhị điện hạ.” Nam T.ử Dực khẽ gọi một tiếng, cố gắng phá vỡ bầu khí ngưng trệ, quỷ dị bao trùm xung quanh.
Nhị hoàng t.ử liếc Nam T.ử Dực một cái, ngọn lửa giận bốc lên trong lòng khựng , vẻ mặt trở nên phức tạp: “Ngươi cứ quỳ cho đàng hoàng, chuyện liên quan đến ngươi, đừng nhúng tay .”
Đầu óc Nam T.ử Dực, còn chẳng bằng .
Ta tin chắc, Nam T.ử Dực tuyệt đối thể mưu tính của Nam T.ử Du.
“Vậy ngoài quỳ?”
Nam T.ử Dực mím môi, vẻ khó khăn.
Nhị hoàng tử: “Không cần.”
Nam T.ử Du: “Có thể.”
Giọng của Nhị hoàng t.ử và Nam T.ử Du vang lên gần như cùng lúc.
Nam T.ử Dực: Hắn thuần túy là hỏi thừa!
Nhị hoàng t.ử trực tiếp đưa tay ấn lên vai Nam T.ử Dực, dứt khoát mang theo một tia uy nghiêm thể nghi ngờ: “Cứ quỳ ở đây, cả.”
Ngay đó, ánh mắt Nhị hoàng t.ử dời khỏi Nam T.ử Dực, chuyển sang Nam T.ử Du.
Ánh mắt y tràn đầy sự mỉa mai và khinh miệt, khóe môi nở một nụ lạnh, hề che giấu cảm xúc của .
“Sao, sợ T.ử Dực bộ mặt thật của ngươi ?”
“Biết ngươi đại nạn sắp tới, liền chút do dự chọn cách phản bội bản cung.”
“Không, là phản bội, mà là trực tiếp dựng cờ khởi nghĩa, để Tiểu Lục thế vị trí của bản cung.”
“Nam thế t.ử đây là thật sự coi là Thần, lấy chúng sinh quân cờ ?”
Nam T.ử Dực trợn tròn mắt, trong ánh mắt đầy vẻ thể tin .
Hắn cứng nhắc đầu sang trái, sang , lúc Nhị hoàng tử, lúc Nam Thế tử.
Bỏ Nhị điện hạ, chọn Lục điện hạ?
Đại ca rốt cuộc gì.
Dường như, mãi mãi thể hòa nhập Phụng Ân Công phủ.
Dường như, mãi mãi là ngoài cuộc, luôn chậm chân.
Khác với sự kinh ngạc của Nam T.ử Dực, Nam T.ử Du tiêu sái một tiếng: “Điện hạ quả nhiên là Tuệ nhãn như đuốc. Quý phi nương nương vì yêu con tha thiết, nên thật với điện hạ, đây là lẽ thường tình của con .”
“Thần quả thực đ.á.n.h giá thấp tình mẫu t.ử sâu đậm giữa Quý phi nương nương và điện hạ.”
Lời lẽ của Nam T.ử Du, tựa như một lưỡi d.a.o cùn phủ đầy rỉ sét của tháng năm, sâu sắc cứa nát tim gan Nhị Hoàng tử.
Những lời đó, càng giống như một bàn tay vô tình, hết đến khác thẳng tay giáng những bạt tai vang dội, nặng nề quất gương mặt .
Cái gì mà lòng thương con thiết tha.
Cái gì mà thẳng thắn bày tỏ.
Cái gì mà tình mẫu tử.
Hỗn xược!
Nếu Tiểu Lục buột miệng lời vô kỵ, nếu Thanh Ngọc thẳng tính năng ác ý, thì vẫn cứ che mắt đến c.h.ế.t trong vòng tối.
Vẫn cứ ôm lòng kỳ vọng chờ đợi Nam T.ử Du tâm ý vì mà bày mưu tính kế.
Sắc mặt Nhị Hoàng t.ử thâm trầm lạnh lẽo.
“Đến nước , Nam Thế t.ử vẫn còn thăm dò thì quá vô vị .”
“Nam Thế tử, bổn cung là bắp cải trắng trong tay thương nhân nông phu!”
“Ngươi chê bổn cung ngu dốt trời sinh, bùn nhão trát lên tường nổi. Bổn cung hà tất chê ngươi nào cũng kém một chiêu, công dã tràng xe cát.”
“Mãi mãi là tên ‘pháo nổ đ.í.t ngựa’.”
“Mãi mãi là kẻ ngó .”
“Nếu bổn cung là kẻ ngu dốt, thì Nam T.ử Du ngươi cũng chẳng hơn gì, chỉ là thứ nửa vời, lắc lư nửa bình chẳng gì mà thôi.”
“Nói thật, trong lòng bổn cung, ngươi còn bằng T.ử Dịch.”
“Hắn ít nhất còn quang minh, chân thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-348-co-phu-hi-bi-lang-quen.html.]
“Không như ngươi, bụng đầy âm mưu quỷ kế.”
Lông mày Nam T.ử Du khẽ động, buột miệng hỏi: “Dám hỏi Nhị điện hạ gì Lục điện hạ?”
Nhị Hoàng t.ử ngu xuẩn, câu trả lời của vòng vo, nửa đúng nửa sai: “Nam Thế t.ử gì bổn cung, thì bổn cung thế đó với Tiểu Lục.”
“Thật công bằng.”
“Không ?”
Nam T.ử Du khựng , theo bản năng đáp: “Không thể nào.”
Giữa điện quang hỏa thạch, Nhị Hoàng t.ử như thần linh phù hộ, lập tức tỉnh táo : “Ngươi...”
“Ngươi bổn cung c.h.ế.t?”
Nếu , Nam T.ử Du sẽ phản ứng như .
Muốn c.h.ế.t...
Mẫu phi ngầm cho phép...
Nhị Hoàng t.ử đột nhiên cảm thấy trái tim như x.é to.ạc một lỗ hổng lớn, đó là một cảm giác trống rỗng thể diễn tả bằng lời.
Gió lạnh rít gào, ngừng thổi xuyên qua đó.
Lạnh.
Là một sự lạnh lẽo thấu xương, lạnh đến mức cái lạnh xâm thực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Bất chợt, rùng dữ dội, hàm răng tự chủ va lách cách.
Cứ như cô độc một đồng hoang lạnh lẽo, xung quanh là bóng đêm và tĩnh lặng vô tận.
Y tưởng rằng, y chỉ bỏ rơi.
Không ngờ, mẫu phi và Phụng Ân Công phủ y dùng mạng sống để dọn đường cho Tiểu Lục.
Nam T.ử Du thầm kêu : “Điện hạ đa nghi .”
“Là bổn cung đa nghi ?” Nhị Hoàng t.ử lớn như phát điên: “Các ngươi thật sự khiến bổn cung thấy ghê tởm.”
Hắn ghê tởm.
Mẫu phi và Phụng Ân Công phủ cũng ghê tởm.
“Nam T.ử Du, ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ .”
“Bổn cung chặt đứt ngón trỏ tay của Tiểu Lục. Đời , Tiểu Lục tuyệt thể sắc phong trữ quân, thừa kế đại thống.”
“Trừ khi, con cháu của Phụ hoàng c.h.ế.t hết!”
“Ngươi chê bổn cung, ghê tởm bổn cung, nhưng cũng chỉ thể phò tá bổn cung mà thôi.”
“Bổn cung sống, Phụng Ân Công phủ sống.”
“Bổn cung c.h.ế.t, Phụng Ân Công phủ c.h.ế.t.”
“Từ nay, ngươi còn sự lựa chọn nào khác.”
Đây chính là sự tự tin giúp dám bất chấp thứ đến đây khiêu khích!
Chợt, Nam T.ử Du một cách quái dị: “Điện hạ quả là vài phần tiềm chất nên đại sự.”
“Thần hài lòng với đối sách của Điện hạ.”
Nam T.ử Dịch lầm bầm: “Điên !”
“Các ngươi điên hết ?”
“Lục điện hạ vẫn chỉ là một đứa trẻ chỉ ăn no đói mà thôi.”
Dạ dày Nam T.ử Dịch trào lên từng trận khó chịu, liên tục nôn khan thể kiềm chế.
Hắn...
Hắn dường như thật sự thể tiếp tục ở Phụng Ân Công phủ nữa.
Nam T.ử Dịch lảo đảo dậy, loạng choạng chạy ngoài cửa.
Cái vị trí , còn gì cần thiết để tranh giành nữa.
Ngày .
Khoảng cách sinh .
Từng lớp từng lớp ngăn cách.
Chỉ cần thêm thời gian, đó sẽ là một lằn ranh thiên khiển bao giờ vượt qua .
Hơn nữa, trong "Hàn Phi T.ử - Dụ Lão" : "Đê ngàn trượng, sụp đổ vì lỗ kiến. Nhà trăm thước, cháy vì khói lọt khe."
Sự sụp đổ từ bên trong, mới là nhanh nhất và triệt để nhất.
Trung Dũng Hầu phủ.
Cố Vinh vặn xong tình hình các chưởng quỹ cửa tiệm tư mua lương thực và vật dụng chống rét, đồng thời ghi chép rõ ràng từng điều một, chu bố trí và sắp xếp kỹ lưỡng việc kinh doanh trong thời gian sắp tới.
Hãy xem.
Đưa Cố Bình Trưng và Đào di nương ngục, mới là phương pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất để đoạt hồi môn của mẫu .
Không chỉ hồi môn, mà cả Cố phủ, đều là của nàng.
Chờ ...
Cố Phù Hi...
Nàng quên lo liệu xoay xở cho Cố Phù Hi .
Sau ngày Thu Phân, Cố Phù Hi sẽ xử trảm.
Trời đất chứng giám, thật sự nàng trí nhớ kém, mà là do nàng quá bận rộn.
Bận rộn liên tục, việc tiếp nối việc .
May mà.
Vẫn còn kịp.
Cố Phù Hi đang ở trong lao ngục Hoàng Kính Ty chắc đang nóng lòng, sợ hãi lắm đây.
Cố Phù Hi: Nóng lòng?
Không nóng lòng!
Đã yên chịu trận, còn ôm hy vọng gì nữa.
Nói là đại hôn sẽ lo liệu cho nàng , mà, gần một tuần trôi qua, lời cung của nàng lật , nhưng Cố Vinh cứ như quên nàng ở tận chín tầng mây.
Trời mới nàng trải qua những dằn vặt nào giữa sự sống và cái c.h.ế.t.
Điều còn giày vò hơn cả việc cứ lặng lẽ chờ c.h.ế.t.