Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 340: Ta thật sự rất chán ghét kẻ ngu xuẩn

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:05:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Có quá nhiều ngăn cách chắn ngang, khiến Thẩm Ngũ Nương khó lòng phân biệt lời của Chu Vực là thật giả.

 

Thật là thật.

 

Giả cũng là thật.

 

Chỉ cần Chu Vực thốt , thì đều là thật.

 

Nhìn quanh bốn phía, trong tầm mắt thấy bóng dáng ghế đẩu , Thẩm Ngũ Nương c.ắ.n răng, xắn tay áo lên, lòng bàn tay đặt lên trục bánh xe, tích lực chuẩn leo lên.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng chỉ thấy thể nhẹ bẫng.

 

Chu Vực dễ dàng ôm bổng Thẩm Ngũ Nương lên.

 

“Ta sớm lĩnh giáo lễ nghi và quy củ của Ngô Hưng Thẩm thị .”

 

“Nếu thực sự để đường đường Thẩm Ngũ Nương giữ chút nghi thái nào mà leo lên xe ngựa, e rằng Ngô Hưng Thẩm thị phái ma ma dạy dỗ đến răn dạy một trận .”

 

Trong giọng điệu mỉa mai xen lẫn sự tức giận, thậm chí còn cả một tia oán khí khó nhận .

 

Không, là oán khí, chi bằng nó giống như một loại cảm xúc thể rõ thành lời.

 

Làn nước xuân gợn sóng trong lòng Thẩm Ngũ Nương, giống như gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt đóng băng.

 

Đây mới chính là Chu Vực.

 

Chu Vực chỉ với nàng duy nhất một .

 

Thẩm Ngũ Nương đè nén vị đắng trong lòng, khẽ : “Đa tạ.”

 

Sau đó, nàng vội vàng vén rèm xe, chui bên trong. Thoạt , hệt như tránh Chu Vực như tránh rắn rết.

 

Chu Vực nhạo một tiếng, theo ngay .

 

Trong xe ngựa chật hẹp, thời gian và khí dường như đều ngưng đọng .

 

Thẩm Ngũ Nương cúi đầu, siết chặt góc áo, ngừng cuộn một cách vô thức, cố gắng hết sức để phớt lờ thở bên cạnh .

 

Đây là vị hôn phu của nàng.

 

Giữa họ hôn ước kéo dài nhiều năm.

 

Chu Vực để dấu vết liếc Thẩm Ngũ Nương một cái.

 

Mặc dù ánh sáng trong xe ngựa lờ mờ, nhưng cũng đủ để y hành động nhỏ nhặt của nàng.

 

Không hiểu vì , y nhớ đến lời Tạ Chước trong ngày đại hôn.

 

Tạ Chước , y và Thẩm Ngũ Nương vốn nên sớm thành hôn.

 

Tạ Chước còn , ở Đại Càn, nữ t.ử mười tám tuổi còn ở khuê các chờ gả hiếm vô cùng.

 

Quả thực là ít.

 

Hôn ước giữa y và Thẩm Ngũ Nương…

 

Trong mắt Chu Vực lướt qua vẻ do dự và phức tạp.

 

Có nên xem ngày lành, chuẩn đại hôn ?

 

“Thẩm Ngũ.”

 

“Chu Vực.”

 

Thẩm Ngũ Nương và Chu Vực gần như đồng thời cất lời.

 

“Chàng .” Thẩm Ngũ Nương khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Không cần nàng tìm đề tài để phá vỡ sự yên lặng quái lạ và khó chịu nữa.

 

Sách truyện , khi hai yêu ở riêng, dù gì, chỉ cần một cái, cũng sẽ tràn đầy niềm vui và sự dịu dàng quấn quýt.

 

Không giống như nàng và Chu Vực…

 

“Chúng thành hôn .” Chu Vực hề dấu hiệu báo , buông lời khiến khác kinh ngạc.

 

Thẩm Ngũ Nương đột ngột ngẩng đầu lên, thể tin nổi Chu Vực.

 

Bên tai, tiếng ầm ầm vang lên.

 

Là ù tai.

 

Hay là ảo giác.

 

“Chàng…”

 

“Chàng gì cơ?” Thẩm Ngũ Nương run rẩy hỏi.

 

Chu Vực bình tĩnh, giọng nhạt nhẽo chút gợn sóng, một cách nhẹ nhàng: “Thẩm Ngũ, , chúng thành hôn .”

 

“Năm xưa, khi hai phủ định mối lương duyên , trao đổi sinh thần bát tự .”

 

“Vậy cứ để Ngô Hưng Thẩm thị chọn ngày lành, để tránh sinh thêm rắc rối, phiền phức trùng trùng.”

 

“Sớm nhất thể.”

 

“Đương nhiên, nếu nàng cam lòng, nàng và sẽ giải trừ hôn ước.”

 

“Ta nguyện ý.” Thẩm Ngũ Nương buột miệng.

 

Cho dù chuyện xảy bất thường, cho dù nghi vấn chồng chất, nàng cũng nguyện ý.

 

Mối nhân duyên gặp mặt một duy nhất trong lễ hội Hoa Triều năm đó, trong dòng sông thời gian trôi chảy, mài giũa thành nỗi chấp niệm sắc nhọn như chiếc dùi, từng chút từng chút đ.â.m nàng đau nhói.

 

Máu thịt lẫn lộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-340-ta-that-su-rat-chan-ghet-ke-ngu-xuan.html.]

 

thể nào rút .

 

Ngón tay Chu Vực run lên nữa: “Nếu nàng ý kiến gì, cứ quyết định như thế .”

 

Môi Thẩm Ngũ Nương khẽ động, ngẫm nghĩ mở khép vài , cuối cùng hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí, nhẹ giọng hỏi: “Không liệu thể cho nguyên do trong đó ?”

 

Nàng theo Thất nương xa đến Thượng Kinh, há chẳng thúc giục Chu Vực .

 

Ngô Hưng Thẩm thị để mặc nàng chờ đợi trong khuê các cho đến tuổi mười tám là cực hạn .

 

Chu Vực ngước mắt , ánh mắt chạm , bốn mắt : “Nàng và vốn hôn ước, việc thành hôn chẳng hợp tình hợp lý ?”

 

mà…” Thẩm Ngũ Nương thôi.

 

mà, mấy hôm , Chu Vực còn trừng mắt lạnh lùng, hề nương nhẹ sắc mặt.

 

Chu Vực: “Không nhiều nhưng mà đến thế.”

 

“Ta Ngô Hưng Thẩm thị của nàng là gia tộc cao môn vọng tộc, việc hôn sự , là nàng gả thấp, là trèo cao.”

 

“Tuy nhiên, vẫn cùng nàng ước pháp tam chương.”

 

“Thứ nhất, khi thành hôn, mong nàng hãy tự coi là dâu nhà họ Chu, chứ chỉ còn là con gái nhà họ Thẩm.”

 

“Điều liên quan đến phận địa vị, mà là điều trong lòng mong .”

 

“Thứ hai, mỗi dịp lễ tết, đều cùng nàng đến Ngô Hưng, bái kiến trưởng bối nhà họ Thẩm. Dĩ nhiên, nàng thể tùy ý chuẩn lễ vật cho nhà họ Thẩm ở Ngô Hưng, sẽ can thiệp, nhưng nàng tự đến đó.”

 

“Thứ ba…” Chu Vực đến đây, nhíu mày: “Thứ ba, tạm thời giữ .”

 

“Hoặc là, nàng đưa ước pháp tam chương.”

 

“Cũng xem như công bằng.”

 

Thẩm Ngũ Nương Chu Vực: “Chàng hận Ngô Hưng Thẩm thị đến ?”

 

Chu Vực: “Tùy nàng nghĩ thế nào.”

 

“Nguyên nhân quan trọng, điều quan trọng là thực sự nàng rời xa Ngô Hưng Thẩm thị.”

 

“Kể cả Thẩm Thành Khởi, cùng nàng nương náu trong Thanh Hòa Quận chúa phủ.”

 

Chỉ một ánh mắt, y ngửi thấy sự hòa hợp Thẩm Thành Khởi. Tuyệt đối lương thiện!

 

Thẩm Ngũ Nương phản bác: “Tình huyết mạch há thể tùy tiện cắt đứt? Chu Vực, họ Thẩm.”

 

Chu Vực hề tránh né, chút nhượng bộ, đáp một cách đanh thép: “Sau khi nàng và đại hôn, nàng sẽ mang họ chồng.”

 

“Trăm năm , nàng sẽ cùng hợp táng chung huyệt.”

 

“Là cùng chôn cất ở tổ phần nhà họ Chu, chứ tổ phần Ngô Hưng Thẩm thị.”

 

“Nên chọn lựa thế nào, nàng tự quyết định.”

 

Việc y kéo Thẩm Ngũ một phen, là nhất thời mềm lòng gây , là nhân chi nghĩa tận . Nếu Thẩm Ngũ chọn cùng sống cùng c.h.ế.t, cùng vinh cùng nhục với Ngô Hưng Thẩm thị, y cũng tôn trọng.

 

“Chàng là chán ghét Ngô Hưng Thẩm thị, là chán ghét hôn ước giữa .”

 

“Hay là chán ghét sự cưỡng cầu và cố chấp tỉnh ngộ của ?”

 

Chu Vực mất kiên nhẫn: “Đi, đưa nàng xem cảnh tượng t.h.ả.m khốc của tòa trạch viện .”

 

Tình tình ái ái, quan trọng ?

 

Sống sót, chẳng mới là điều quan trọng nhất ư?

 

Sớm thế , năm xưa y nên phong lưu tùy hứng, tiện tay tặng chiếc đèn hoa đăng thắng cho Hoa Thần do Thẩm Ngũ Nương đóng.

 

Sự khó hiểu của Thẩm Ngũ Nương, khi thấy từng hàng từng hàng thi cốt bốc mùi hôi thối, bỗng chốc dừng .

 

“Nàng sống?”

 

“Hay là c.h.ế.t?”

 

Chu Vực hỏi thẳng thừng.

 

Mùi hôi thối nồng nặc và những con giòi ngọ nguậy, ngừng thách thức giới hạn của Thẩm Ngũ nương.

 

Bụng nàng cuộn trào, ngừng nôn khan.

 

Đây là phản ứng sinh lý, khó lòng kiềm chế.

 

“Ngươi đây là ý gì…”

 

Chu Vực ngữ khí lạnh lùng cứng rắn : “Ta cho ngươi , Ngô Hưng Thẩm thị đây là đang tự tìm đường c.h.ế.t!”

 

“Lời , đủ rõ ràng chứ?”

 

“Thẩm Ngũ, quả thực chán ghét những kẻ ngu vô tri.”

 

“Nếu ngươi thể thấu hiểu thời cuộc, rõ tương lai, phân biệt trái, chỉ đắm chìm trong vẻ hào nhoáng bề ngoài, trong lòng chỉ là cái gọi là ‘nhất nhãn vạn niên’ (một cái là vạn năm), ‘kinh hồng nhất phiết’ (thoáng qua như chim hồng), thì ngươi đừng gì cả, đừng hỏi gì cả, chỉ cần lắng lời .”

 

“Từng lời từng chữ , ngươi đều theo sai sót.”

 

“Hiểu ?”

 

“Ngược , thì ngươi nên động não một chút, mở mắt , gạt những đám mây mù âm u trong lòng, suy nghĩ kỹ lưỡng, cho rõ ràng, nỗ lực phân biệt.”

 

“Đừng , còn cứ truy hỏi đến cùng.”

 

Thẩm Ngũ nương khẽ : “Chu Vực, thể bỏ .”

 

Nàng là đích nữ của trưởng phòng.

 

Mẫu của nàng từ đầu đến cuối từng bạc đãi nàng một mảy may.

Loading...