Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 333: Không Giống Ta, Ta Chỉ Biết Xót Xa Cho Biểu Tẩu

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:05:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắc mặt Diệp Hoài Chương ngưng trọng, đầu ngón tay tự chủ khẽ nắm chặt.

 

Nhớ đến lời cảnh báo của Nhị điện hạ, mỗi một chữ đều như một nhát búa nặng nề giáng xuống lòng .

 

Theo dòng suy nghĩ cuồn cuộn, tâm thần ngày càng bất an, một cảm giác hoảng loạn khó tả bắt đầu lan tràn trong lồng ngực, cảm giác bất an như hình với bóng, thể xua tan.

 

Hiện tại, những lời lẽ của Cố Vinh, trôi chảy như suối lạnh giữa khe núi, gieo xuống hạt giống, sự lan truyền và lên men của dư luận trở thành một thế cục thể đảo ngược.

 

Hơn thế nữa, nếu Thượng Kinh xảy sóng gió lớn do danh dự của nữ t.ử tổn hại, Nam Kiều và Nhị điện hạ nhất định sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên, hứng chịu mũi dùi của dư luận.

 

Đến nước , nên thế nào để cứu vãn tình thế, xoay chuyển cục diện.

 

Diệp Hoài Chương lo lắng đến mức lòng bàn tay rịn từng lớp mồ hôi li ti, đôi môi mím chặt, vẻ mặt càng thêm nóng nảy.

 

Cố Vinh khẽ nhướng mày: “Diệp học sĩ cao kiến nào khác chăng?”

 

Diệp Hoài Chương theo bản năng xua xua tay.

 

“Đã như , xin mời.” Cố Vinh lãnh đạm .

 

“Diệp học sĩ sẽ là kẻ hai mặt ba lòng, ngoài mặt một đằng trong lòng một nẻo chứ?” Hướng Dung Nguyệt nhảy cẫng lên ủng hộ Cố Vinh.

 

Nàng nắm bắt cơ hội thể, để lấy lòng và tỏa sáng mặt Chủ mẫu.

 

“Chậc…”

 

“Tắm trong chén rượu, đúng là hành vi tiểu nhân.”

 

“Các ngươi thấy Biểu tẩu mặt đầy vẻ bệnh tật, tiều tụy khô héo ?”

 

“Hừ, quả thực là vô cớ gây sự!”

 

“Hay là, phụ nữ các ngươi cậy quyền thế mà bắt nạt , cứ nhất quyết Biểu tẩu quỳ xuống cầu xin các ngươi.”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Hướng Dung Nguyệt dứt khoát ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, căn bản cho Diệp Hoài Chương cơ hội dùng lời lẽ khéo léo để lùi bước tiến công.

 

“Biểu tẩu là Nhất phẩm Cáo mệnh Phu nhân của Đại Càn, thể quỳ.”

 

“Ta quỳ.”

 

“Cầu xin các ngươi đừng giày vò lẫn nữa.”

 

“Tạ tiểu hầu gia rời kinh lên phía Bắc, các ngươi lập tức sốt ruột đến cửa uy h.i.ế.p Biểu tẩu.”

 

“Các ngươi đang mưu tính chuyện gì, trong lòng rõ.”

 

, nàng và Diệp Nam Kiều miễn cưỡng cũng coi như hẹn mà gặp.

 

Mặt mũi Diệp Hoài Chương khó mà giữ nổi, nụ nơi khóe môi lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng quái dị khó coi.

 

Thị vệ trưởng của Nhị hoàng t.ử nhíu mày, liếc Diệp Hoài Chương một cái.

 

Lòng Diệp Hoài Chương thắt , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cứng rắn hiệu cho Diệp Nam Kiều một nữa hối . Sau đó, chắp tay vái chào: “Tạ Hầu phu nhân, lời nào của ngài cũng là vàng ngọc, Diệp mỗ học cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”

 

“Tiểu nữ lỗ mãng bốc đồng, tâm tính thẳng thắn kiêng nể gì, tuy là vô ý, nhưng quả thực cũng nên ghi nhớ lâu dài.”

 

“Tạ Hầu phu nhân ghi hận báo thù tiểu nữ, là lấy đức báo oán, Diệp mỗ vô cùng khâm phục.”

 

“Xin Tạ Hầu phu nhân xem xét kỹ, tiểu nữ thành tâm hối , tự kiểm điểm là thật, tuyệt đối một chút nào ý định giả vờ ‘cõng roi chịu tội’, mượn ý dân chúng sôi sục để uy h.i.ế.p Tạ Hầu phu nhân.”

 

“Diệp mỗ nhất định sẽ giáo huấn thật , khiến tiểu nữ nhận lầm, kịp thời đầu, mà sửa.”

 

“Một ngày nào đó, Diệp mỗ định sẽ mang lễ vật tiểu nữ tạ ơn ân tình ngôn truyền giáo của ngài.”

 

Thanh Đường cố ý hít khẽ một , thầm: “Thời buổi , tâm tư ác độc gì cũng thể cứng rắn đổ cho hai chữ ‘tâm tính thẳng thắn’ .”

 

“Thật xui xẻo.”

 

‘Tâm tính thẳng thắn’ bày tỏ oan ức và vô tội.

 

Cố Vinh khẽ vỗ mu bàn tay Thanh Đường, về phía Diệp Hoài Chương đang suy tính, giọng đầy vẻ xin : “Diệp học sĩ thông cảm.”

 

“Tỳ nữ còn nhỏ tuổi, tâm tính thẳng thắn, hề ác ý.”

 

Trong thần sắc của nàng, chẳng thấy một chút hối nào.

 

Hướng Dung Nguyệt mắt long lanh, rạng rỡ, tầm mắt lúc thì đặt lên Cố Vinh, lúc thì sang Thanh Đường, khóe miệng tự chủ cong lên, nụ càng lúc càng khó kiềm chế.

 

Chủ mẫu của nàng minh thần võ, tâm phúc của Chủ mẫu tâm ý tương thông với nàng, quả là hùng gặp , ý kiến lớn tương đồng!

 

Ngày lành của nàng còn ở phía .

 

Cái chức Quý của Trung Dũng Hầu phủ , nàng quỳ xuống cũng giành cho .

 

Khi ánh mắt Cố Vinh liếc sang, Hướng Dung Nguyệt mới hậu tri hậu giác nhận , nụ rạng rỡ phát từ đáy lòng nàng ít nhiều chút hợp thời điểm.

 

Đặc biệt là khi đối diện với hai khuôn mặt trắng bệch cứng đờ như c.h.ế.t của phụ nữ Diệp Hoài Chương.

 

Hướng Dung Nguyệt lấy khăn tay , giả vờ che miệng, vai khẽ run lên, nghẹn ngào : “Biểu tẩu, giống Diệp đại cô nương lời lỗ mãng, tâm tính thẳng thắn, chỉ xót xa cho Biểu tẩu thôi.”

 

“Biểu tẩu, chúng mau về phủ .”

 

Khóe mắt Cố Vinh khẽ co giật.

 

Chỉ thấy, Hướng Dung Nguyệt vén vạt váy, bước lên từng bậc thềm, bên của nàng, thuận thế cung kính nhu thuận học theo dáng vẻ của Thanh Đường, đưa tay đỡ lấy nàng, quên ngẩng đầu lộ khuôn mặt thanh lệ vô song , ý tứ lấy lòng rõ ràng.

 

Thật sự ngờ, Hướng Dung Nguyệt là một Hướng Dung Nguyệt như thế .

 

Câu "chúng mau hồi phủ" thấm đẫm sự hân hoan vui sướng, hệt như hôm nay chính là ngày đại hỷ khi Hướng Dung Nguyệt nạp quý .

 

Cố Vinh tự hỏi: Ta nên đây, nên đây.

 

Bên trái là Thanh Đường, bên là Dung Nguyệt, Cố Vinh chỉ đành giả vờ yếu ớt, ho khan ba bước mới về đến phủ.

 

Chỉ còn đám bách tính vây quanh kín mít xem náo nhiệt và phụ nữ Diệp Hoài Chương.

 

Đại cục định.

 

Mặc cho phụ nữ Diệp Hoài Chương khéo ăn khéo đến mấy, cũng thể thêu dệt câu chuyện nào kích thích trí tưởng tượng hơn nữa.

 

Khoảnh khắc cánh cổng phủ khép , Cố Vinh nhẹ nhàng rút tay khỏi vòng tay Hướng Dung Nguyệt, ánh mắt mệt mỏi bệnh tật biến mất, đó là sự dò xét và đ.á.n.h giá.

 

Rốt cuộc Hướng Dung Nguyệt ý đồ gì!

 

Hướng Dung Nguyệt bàn tay trống rỗng của , đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng khó nhận .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-333-khong-giong-ta-ta-chi-biet-xot-xa-cho-bieu-tau.html.]

là nàng đỡ đủ thành tâm cung kính chăng?

 

Hay là tay nàng chăm sóc đủ mềm mại non nớt?

 

“Hướng cô nương, mời bên .”

 

Cố Vinh tránh ánh mắt hoang mang, đáng thương cố gắng lấy lòng của Hướng Dung Nguyệt.

 

Ánh mắt như thế , quá đỗi lừa gạt.

 

Giống hệt như một con tiểu cẩu oan ức, đang vẫy đuôi về phía tiệm bánh bao chảy nước dãi, qua đường tâm khí bất thuận đá cho một cước.

 

Quá đỗi lừa gạt, nên dễ khiến lòng mềm yếu.

 

Mềm yếu, ắt sẽ thất bại trong gang tấc mà thành hận thiên cổ.

 

Nàng nâng cao cảnh giác, kẻo con tiểu cẩu oan ức đùa bỡn trong lòng bàn tay.

 

Ai bảo nàng giả bộ yếu đuối dễ ức hiếp, nhát gan đáng thương leo qua thang trời, hái vị nam Bồ Tát như tuyết lãnh thu nguyệt là Tạ Như Hành chứ.

 

Nghĩ đến đây, nụ xã giao mặt Cố Vinh nhạt đôi chút.

 

Trong lương đình.

 

Cố Vinh và Hướng Dung Nguyệt đối diện .

 

Thị nữ im lặng dâng , khom lưng lui xuống.

 

Gió thổi tung những tấm màn sa giao bằng lụa mỏng quanh lương đình.

 

“Xin hỏi Hướng cô nương, sinh lộ trong lời ngươi là gì?”

 

Cố Vinh nâng chén lên, nhấp một ngụm, hỏi thẳng vấn đề.

 

Trong làn nước lượn lờ, thần sắc nàng bình tĩnh và thản nhiên.

 

Hướng Dung Nguyệt khẽ mím môi, ánh mắt chăm chú khuôn mặt rực rỡ như hoa xuân . Trong khoảnh khắc, những lời dâng trào trong lòng khó thốt thành lời.

 

Nàng tựa như một tên trộm ẩn trong đám đông, tận mắt chứng kiến hôn lễ mười dặm hồng trang .

 

Càng là đích lời thề vang vọng, mạnh mẽ của Tiểu Hầu gia Tạ.

 

Tiểu Hầu gia Tạ , trọn đời , nạp hai sắc, thủy chung như nhất.

 

Nếu trái lời thề , đời đời kiếp kiếp nghèo khó lưu lạc, thể tình yêu.

 

Dưới cái chăm chú của Cố Vinh, Hướng Dung Nguyệt hít sâu một , uống một ngụm lớn nước .

 

Rượu thể tráng đảm cho kẻ nhát gan.

 

, nóng thì thể.

 

Trà nóng chỉ thể bỏng miệng kẻ nhát gan.

 

Bỏng đến mức Hướng Dung Nguyệt thè lưỡi thở dốc.

 

Cố Vinh suýt chút nữa bật .

 

Phải đây, càng lúc càng giống một con ch.ó vàng lớn đang chảy nước dãi .

 

Cố Vinh liếc mắt hiệu cho Thanh Đường, Thanh Đường lĩnh hội ý.

 

Chỉ một lát , nàng bưng một cái mâm, mâm đặt một chén băng thủy tinh mà ưa thích trong mùa hè.

 

Trung Dũng Hầu phủ và đồ cưới của nàng đều hầm băng.

 

Suốt bốn mùa trong năm, chỉ cần , ắt sẽ băng.

 

Thanh Đường đặt băng thủy tinh mặt Hướng Dung Nguyệt.

 

Hướng Dung Nguyệt mặt mày đầy vẻ cảm kích.

 

Một vị chủ mẫu lương thiện, thông tuệ hào phóng như , thể gặp mà thể cầu.

 

Nếu bỏ lỡ, ắt sẽ trời đánh.

 

Một muỗng một muỗng.

 

Một chén băng thủy tinh, chốc lát thấy đáy.

 

Hướng Dung Nguyệt cảm thấy như sống , đầu tiên là nịnh nọt, đó lấy hết can đảm : “Biểu tẩu, quý cho Tiểu Hầu gia.”

 

Cố Vinh: ...

 

“Rồi nữa?”

 

Đã sớm trong dự liệu, Cố Vinh phản ứng bình thản.

 

Thấy Cố Vinh hề biến sắc nổi trận lôi đình, thần kinh căng thẳng của Hướng Dung Nguyệt dần dần dịu xuống.

 

Biểu tẩu quả thực là một với cảm xúc vô cùng định.

 

“Biểu tẩu, tin , thực sự đến để gia nhập Trung Dũng Hầu phủ, tuyệt đối để chia rẽ và Tiểu Hầu gia Tạ.”

 

Thanh Đường trợn mắt.

 

Nghe xem, đó là lời của ?

 

Biết thế thì thà mang chén băng thủy tinh cho ch.ó ăn còn hơn.

 

Tiểu thư nhà nàng và Tiểu Hầu gia Tạ đại hôn đầy mười ngày, mà Hướng Dung Nguyệt dám tự tiến cử lên giường !

 

Thật khiến nàng tức c.h.ế.t thôi!

 

Sắc mặt Cố Vinh vẫn bình tĩnh như giếng cổ, chỉ tùy ý khẽ lắc chiếc chén trong tay, lông mày nhướng lên, ánh mắt lướt qua nhẹ giọng hỏi: “Hướng cô nương, ngửi thấy mùi gì ?”

 

Hướng Dung Nguyệt hiểu , thành thật đáp: “Mùi thơm.”

 

Cố Vinh nhẹ: “Vậy, ngươi thấy lời ngươi hợp lý chăng?”

 

Nếu nàng cho rằng Hướng Dung Nguyệt là một thú vị, thì chỉ với câu thơm ngào ngạt , nàng khiến Hướng Dung Nguyệt xám xịt rời khỏi Hầu phủ, từ nay dám bén mảng tới cửa nữa.

 

“Biểu tẩu, thật lòng.” Hướng Dung Nguyệt bật dậy thẳng.

 

“Nếu Biểu tẩu thể Biểu ca nạp phủ, nguyện lập tức uống tuyệt t.ử thang, trọn đời viên phòng, sinh con, an phận thủ thường quý của Trung Dũng Hầu phủ.”

 

Loading...