Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 308: Mang không đi được nữa rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:02:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi rõ nội dung tờ tấu sớ, sự kinh hoàng như thủy triều trong lòng Vô Vi T.ử hóa thành nỗi tuyệt vọng và hận ý sâu sắc.
Tình hình gần đây của những tiểu đạo đồng cho xuống núi, đều ghi chép rõ ràng trong sách.
Không hề một sơ suất nào.
Chỉ cần Trinh Long Đế hạ lệnh một tiếng, những tiểu đạo đồng đang vật lộn cầu sinh sẽ lập tức xử tử.
Có lẽ, Trinh Long Đế từ đến nay từng nghĩ sẽ thả cho những đó sống.
“Bệ hạ, bần đạo nguyện một cái c.h.ế.t, cầu xin Bệ hạ...”
Trinh Long Đế nhíu mày: “Ngươi sống mới ích.”
“Đừng nghĩ đến chuyện tìm cái c.h.ế.t, ngươi c.h.ế.t , Trẫm cũng sẽ đưa các sư của ngươi xuống đó bầu bạn cùng ngươi.”
Vô Vi T.ử hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phải, c.h.ế.t thì vô dụng, Trinh Long Đế c.h.ế.t mới ích.
“Vi thần khấu tạ Bệ hạ kể hiềm khích cũ mà trọng dụng vi thần.” Vô Vi T.ử khấu đầu.
“Bệ hạ.”
Giọng the thé của Lý Phúc Thịnh gần như đồng thời vang lên: “Bệ hạ, Công chúa Điện hạ cầu kiến.”
Nghe , Trinh Long Đế vô cùng bực bội.
Điều ngài hoài niệm và quyến luyến là Hoàng tỷ luôn đặt ngài lên hàng đầu, chứ Vĩnh Chiêu Công chúa hiện tại đối đầu, cản trở ngài.
Vị Công chúa do chính ngài phong tặng, cuối cùng trở thành sự tồn tại kiềm chế ngài.
Trinh Long Đế cau chặt mày, ý từ chối rõ ràng.
Vĩnh Chiêu Công chúa lâu hồi đáp, liền trực tiếp đẩy cửa bước .
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Trinh Long Đế tối sầm như nhỏ nước.
Khi Vĩnh Chiêu Công chúa bước đến gần, ngài thu vẻ bực bội và bài xích mặt.
“Ngươi ở đây?” Vĩnh Chiêu Công chúa rõ Vô Vi T.ử đang quỳ đất, vẻ mặt như mất cha mất , liền khéo léo lộ vẻ kinh ngạc hiểu.
Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Còn sống!
Nàng vội vã chạy đến, chỉ sợ cái miệng Vô Vi T.ử giữ lời, chọc giận Trinh Long Đế, c.h.ế.t quá nhanh, nàng kịp cứu.
Xem , Vô Vi T.ử tiến bộ .
Vô Vi T.ử buồn vui, cung cung kính kính hành lễ: “Vi thần thỉnh an Công chúa Điện hạ.”
Giữa trán Vĩnh Chiêu Công chúa khẽ giật một cái, trong lòng lộp bộp.
Vi thần?
Lão đạo sĩ tự xưng là vi thần?
Rắc rối lớn .
Lòng Vĩnh Chiêu Công chúa trùng xuống, nhưng mặt hề lộ bất kỳ cảm xúc nào, ngữ khí lạnh nhạt, mang theo vẻ vui rõ rệt : “Bệ hạ sớm đuổi ngươi khỏi Khâm Thiên Giám , một lão đạo sĩ lừa gạt ở Thanh Phong Quán, lấy thể diện để tự xưng vi thần?”
Thần sắc Trinh Long Đế bất ngờ dịu đôi chút: “Hoàng tỷ, phạt cũng phạt , nghĩ đến những năm nhậm chức Giám chính Khâm Thiên Giám, công lao cũng khổ lao, Trẫm bèn quyết định cho thêm một cơ hội.”
“Dù cũng là cố nhân Phụ hoàng thường dùng, cứ một gậy đ.á.n.h c.h.ế.t cũng thỏa đáng.”
“Vì , Trẫm đặc biệt cho phép Khâm Thiên Giám.”
Vĩnh Chiêu Công chúa cau chặt mày, lạnh lùng : “Hắn c.h.ế.t đáng tiếc!”
“Phụ hoàng cũng tuyệt đối sẽ tha thứ cho !”
“Năm đó, giữ mạng cho , đày đến Thanh Phong Quán, là mở một con đường sống .”
“Bệ hạ, đừng mềm lòng.”
“Nếu trọng dụng , ai trở thói cũ, lời yêu ngôn mê hoặc quần chúng, kích động lòng !”
“Hành động thỏa đáng.”
Vĩnh Chiêu Công chúa mang dáng vẻ nghĩ cho Trinh Long Đế.
Bất chợt, trong lòng Trinh Long Đế cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Hoàng tỷ, Vô Vi T.ử thành tâm hối cải, cam đoan với Trẫm, sẽ cẩn ngôn thận hành, trung quân báo quốc, tuyệt đối tái phạm sai lầm tương tự nữa.”
Vĩnh Chiêu Công chúa: Đây giống là lời một lão đạo sĩ thể .
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Vĩnh Chiêu Công chúa liền thấy Vô Vi T.ử bình tĩnh thản nhiên : “Công chúa Điện hạ, vi thần nhất định sẽ ba tự xét , tái phạm cũ.”
“Huyền Hạc Quán chỉ còn sót vi thần, vi thần thể ô danh uy danh sư môn.”
“Khẩn cầu Bệ hạ ban cho vi thần một cơ hội nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-308-mang-khong-di-duoc-nua-roi.html.]
“Vi thần vô cùng cảm kích.”
Đến lúc , Vĩnh Chiêu Công chúa quả thực đầy rẫy nghi ngờ trong lòng.
Trước khi nàng tới, rốt cuộc tại Cam Lộ Điện xảy chuyện gì.
Ánh mắt Vĩnh Chiêu Công chúa dừng bản tấu chương trong lòng bàn tay Vô Vi Tử.
Không rõ.
Hoàn rõ.
Những chữ dày đặc, nhỏ bé và chen chúc như đàn muỗi, đàn ruồi.
Trinh Long Đế : “Hoàng tỷ, tỷ cũng thấy đó.”
“Vô Vi T.ử lòng hối cải, trẫm há lý do gì để chấp thuận.”
“Vô Vi Tử, ngươi lui xuống .”
Vô Vi Tử: “Vi thần cáo lui.”
Vĩnh Chiêu Công chúa mím môi, Vô Vi T.ử với tóc tai râu ria bạc trắng, vẻ thôi.
Mặc dù khuôn mặt Vô Vi T.ử bình lặng như nước, nhưng khiến kìm mà cảm nhận một sự cô độc sâu thẳm, tĩnh mịch như cái c.h.ế.t.
Lời đến nước , nàng thể mang Vô Vi T.ử nữa.
Cho đến khi bóng dáng Vô Vi T.ử khuất hẳn, Vĩnh Chiêu Công chúa mới thu hồi ánh mắt.
“Không Hoàng tỷ cung việc chi?” Trinh Long Đế nặn một nụ nơi khóe môi, hỏi han tựa như đang trò chuyện việc nhà.
Vĩnh Chiêu Công chúa tự nhiên xuống chiếc ghế chạm khắc lớn bên cạnh, ánh mắt lướt qua chiếc lư hương đang tỏa nóng, ngữ khí tự nhiên : “Sau khi hộ tống Mẫu hậu an đến Vạn Phật Tự, bản cung đương nhiên cung phục mệnh và bẩm báo tình hình.”
“Ngoài , bản cung con dâu nhắc đến, hôm qua ngươi vì chuyện Thừa Vân mà bệnh cũ tái phát, triệu Thái y, bản cung vô cùng lo lắng, vì thế kịp nghỉ ngơi vội vàng nhập cung.”
“Ai ngờ, điện chạm mặt lão đạo sĩ Vô Vi T.ử .”
“Long thể Bệ hạ liệu an khang?”
Trinh Long Đế phất tay chẳng mấy bận tâm: “Chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi, Thái y xem xét kỹ lưỡng, đáng ngại.”
“Trẫm còn nghĩ Hoàng tỷ sẽ ở Vạn Phật Tự bầu bạn với Mẫu hậu vài ngày.”
Vĩnh Chiêu Công chúa : “Trác nhi sắp sửa viễn chinh Bắc Cương, ngày về định.”
“Ta chỉ trong những ngày còn , gặp Trác nhi nhiều hơn.”
“Mẫu hậu cũng thúc giục, bảo nên về sớm.”
Ánh mắt Trinh Long Đế lóe lên: “Mẫu hậu mực yêu thương Trác nhi.”
là nên gặp gỡ nhiều hơn. May , chia ly , chính là thiên nhân vĩnh cách cũng nên.
Đạo lý gì mà lệnh hổ phù tốn bao tâm tư thu hồi thể tùy tiện giao .
Bắc Cảnh, là Bắc Cảnh của Đại Càn, chứ Bắc Cảnh của Tạ gia.
Mười lăm năm . Hắn thế mà vẫn thể phá vỡ tầm ảnh hưởng của Tạ gia ở Bắc Cảnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trinh Long Đế khỏi cảm thấy chút thất bại.
Vĩnh Chiêu Công chúa giả vờ sự hàm ý trong lời của Trinh Long Đế, khẽ thở dài một , chậm rãi vuốt ve chiếc ghế chạm khắc, : “Đêm qua, mộng thấy Phụ hoàng.”
Trinh Long Đế: !!!
“Mộng thấy điều gì?” Trinh Long Đế thận trọng dò hỏi.
Vĩnh Chiêu Công chúa quanh các vật bài trí trong Cam Lộ Điện, giọng thấm đẫm nỗi sầu hoài niệm: “Phụ hoàng cứ chiếc ghế chạm khắc khảm ngọc nạm vàng , bên cạnh mài mực, Phụ hoàng mắng mài mực quá loãng.”
“Mắng xong, Người liền bắt đầu khảo hạch bài vở của ngươi và các Hoàng Hoàng .”
“Vui vẻ hòa thuận.”
“Phụ hoàng , mỗi mỗi vẻ, hữu cung, đồng lòng hiệp lực, Đại Càn vô ưu .”
“Ta giật tỉnh giấc, chợt thấy lòng trống trải, mất mát.”
“Trong mộng, khuôn mặt của một thậm chí trở nên mơ hồ.”
“Bệ hạ, ngươi còn nhớ những điều ?”
Thần sắc Trinh Long Đế cứng đờ, chút tự nhiên : “Nhớ chứ.”
“Bệ hạ, những tỷ thiết năm xưa, kẻ c.h.ế.t thì c.h.ế.t, kẻ thì , kẻ tan tác thì tan tác...” Vĩnh Chiêu Công chúa dừng một chút tiếp tục: “Ngươi và là đồng bào một , cùng vượt qua tranh đoạt ngôi vị, trải qua bao phong ba bão táp, thực sự dễ dàng gì.”
Trinh Long Đế: “Trẫm quên công lao Hoàng tỷ cống hiến và phò tá.”
Vĩnh Chiêu Công chúa cụp mi rủ mắt, khổ tiếng động.
Vậy, Mẫn Quận Công ép cung tạo phản, là sự thật ? Cái c.h.ế.t của Phò mã, là sự tình cờ ư?