Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 301: Thanh Ngọc không ổn rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:59:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn Vĩnh Ninh Hầu chấn động, tai ù , ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, vị tanh ngọt trong cổ họng càng lúc càng đậm.
Nhạc phụ lúc xin Bệ hạ ban chiếu hòa ly, …
“Nhạc phụ.” Vĩnh Ninh Hầu định biện giải, ánh mắt của Tích Thượng Thư ngăn .
Tích Thượng Thư trong lòng thở dài.
Chàng rể của ông, hồi trẻ cũng coi là văn võ song , tài năng xuất chúng, càng lớn tuổi càng ngu đến .
Không chỉ ngu , còn tự cho là đúng.
Đây là đầu tiên ông , d.a.o mổ lợn của năm tháng, cắt đứt chính là cái đầu.
Cũng trách năm đó ông mắt kém, tác hợp cho con gái một cuộc hôn nhân nửa vời như thế .
Nhận thấy ánh mắt uy h.i.ế.p của Tích Thượng Thư, Vĩnh Ninh Hầu nghẹt thở, cố gắng trấn tĩnh, dám thêm lời nào.
Về phần Trinh Long Đế, thật sự là tức đến bật .
Trinh Long Đế vẻ mặt âm u, trầm giọng hỏi: “Tích Thượng Thư dài dòng một tràng, từng câu từng chữ đều thể hiện lòng từ ái với Bùi Tích thị và Bùi Dư Thời, nếu Vĩnh Ninh Hầu và phu nhân hòa ly, mỗi về một nhà còn quan hệ gì nữa, Bùi Dư Thời ?”
Tích Thượng Thư mặt đổi sắc, năng hùng hồn: “Đương nhiên là theo tiểu nữ về phủ Thượng thư.”
“Bệ hạ điều , trong mắt trong lòng Vĩnh Ninh Hầu chỉ thằng ranh , khi giao thiệp bên ngoài, tiếc lời khen ngợi hết đến khác, nhờ đồng liêu chỉ bảo nâng đỡ, từng nhắc đến Dư Thời nửa lời.”
“Xem , tấm lòng từ phụ thiết tha của Vĩnh Ninh Hầu đều dành hết cho thằng ranh đó.”
“Thằng ranh dù c.h.ế.t, tội vẫn còn đó.”
“Dư Thời tuy tính tình ngông nghênh, nhưng cũng đại nghĩa cảm kích Hoàng ân mênh mông, dũng cảm nhận lấy tiếng , là bản tính lương thiện. Với tiền lệ của thằng ranh , lão thần thực sự dám để Dư Thời, con gái lão thần coi như mạng sống, ở Hầu phủ một .”
“Khẩn cầu Bệ hạ thể tất nỗi khó khăn của lão thần.”
Môi Vĩnh Ninh Hầu khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt uy áp của Tích Thượng Thư, nuốt lời sắp thốt bụng.
“Mang độc t.ử của Vĩnh Ninh Hầu hòa ly?” Trinh Long Đế lạnh.
Lão già đang dùng cách lùi một bước để tiến hai bước.
Vĩnh Ninh Hầu đúng là hồ đồ chẳng thể thống gì, nhưng Bùi Dư Thời là độc t.ử của Vĩnh Ninh Hầu!
Vĩnh Ninh Hầu còn trẻ, việc thể sinh thêm con cũng là một dấu hỏi.
Nếu Trẫm thực sự ban chiếu Thánh chỉ hòa ly , các Huân Quý lão làng sẽ bụng bảo gì.
Lòng của lão thần hai triều là lòng, lòng của những Huân Quý theo Cao Tổ đ.á.n.h thiên hạ cũng là lòng.
Hơn nữa...
Việc , chỉ liên quan đến tin đồn về Thanh Ngọc và Bùi gia công t.ử kết hôn.
Thanh Ngọc còn nhỏ tuổi, từng trải sự đời, vô thấy nàng đầy m.á.u trở về cung, thể dễ dàng che đậy cho qua .
“Tích Thượng Thư cảm thấy đề nghị quá mức ngang ngược vô lý ?”
Trinh Long Đế xoa xoa chiếc nhẫn ngọc, ánh mắt thẳng Tích Thượng Thư.
Tích Thượng Thư rũ mi, giọng điệu cung kính: “Đây cũng là nỗi bất đắc dĩ của lão thần.”
“Làm cha , ai mong con cái một đời bình an vô lo, vạn sự như ý. Dư Thời chính là mạng sống của tiểu nữ.”
“Thanh Ngọc Công chúa kinh sợ, Bệ hạ nổi trận lôi đình, chẳng cũng là tấm lòng từ phụ đáng cảm động đó ?”
“Lão thần mạo cầu xin Bệ hạ đặt cảnh của lão thần.”
Sâu trong đôi mắt uy nghiêm lạnh lẽo của Trinh Long Đế thoáng qua sự thiếu kiên nhẫn và sát ý.
Lão già , chỉ dùng lùi để tiến, còn giả vờ ngu ngốc.
Tích Thượng Thư từ khi quan từng giáng chức, Tiên Hoàng yêu mến, việc sắc mặt đoán ý khác, chiều lòng khác là chuyện khó khăn.
Thế nhưng giờ đây, ông giả vờ hiểu hàm ý trong lời của Trẫm.
Tốt lắm!
Tất cả đều lắm!
“Vĩnh Ninh Hầu, ngươi nghĩ ?” Trinh Long Đế ném củ khoai nóng cho Vĩnh Ninh Hầu.
Vĩnh Ninh Hầu rùng , mím môi, ánh mắt đảo tới đảo lui, ấp úng mãi nên lời.
Bộ dạng vô dụng và ngu ngốc lọt mắt Trinh Long Đế.
Trinh Long Đế kìm nhíu mày, thúc giục: “Nghĩ thế nào, thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-301-thanh-ngoc-khong-on-roi.html.]
Các Huân Quý lão làng, quả thực đời kém hơn đời !
Da đầu Vĩnh Ninh Hầu tê dại, buột miệng : “Chỉ xin Bệ hạ Thánh đoán.”
Trinh Long Đế: ???
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ.”
Ngoài điện Cam Lộ, vang lên tiếng cầu xin thê lương, gấp gáp của một nữ nhân: “Bệ hạ, tình hình Thanh Ngọc , cầu xin Người xem nàng .”
Đồng t.ử Tích Thượng Thư co , Vĩnh Ninh Hầu lập tức biến sắc.
Không ?
Sắp c.h.ế.t ?
Thanh Ngọc Công chúa một khi c.h.ế.t, việc mới thực sự còn chút đường lui nào.
Trên Vĩnh Ninh Hầu phủ, cứ chờ tịch thu gia sản lưu đày .
Huệ Tần tóc tai rối bời, nước mắt giàn giụa, thất thần xô đẩy thị vệ canh ngoài điện, ngã lăn đất, cũng màng đến mà bò trong điện bằng cả tay lẫn chân, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ.
“Không cần ngăn cản nữa.”
Trinh Long Đế chỉ cảm thấy thái dương giật mạnh, cơn đau như kim châm ập đến.
“Bệ hạ.” Huệ Tần quỳ rạp xuống đất, thành tiếng, nghẹn ngào : “Thanh Ngọc để thư tuyệt mệnh, uống t.h.u.ố.c độc tự vẫn .”
“Nàng…”
“Nàng , con thể giải ưu cho Bệ hạ, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nay gây thêm phiền phức cho Bệ hạ, Bệ hạ chịu nhục, khiến Bệ hạ khó xử, khiến quân thần ly tâm, chỉ thể…”
“Thiếp cũng Thanh Ngọc , nhưng chỉ một đứa con gái thôi. Nàng mê man ngừng mê, tiếng tiếng gọi Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ xem xét Thanh Ngọc ngoan ngoãn hiểu chuyện bao năm qua, hãy nàng một chút.”
“Thiếp nàng với tiếc nuối…”
Trán Huệ Tần dập mạnh xuống đất.
Âm thanh trầm đục, vang vọng.
Trinh Long Đế kinh ngạc dậy, cảm thấy một trận choáng váng, nhắm mắt trấn tĩnh một chút, dần dần hồi phục, khó tin buột miệng: “Nàng tự vẫn ư?”
Nuôi con gái nên nuôi đến mức quá mức nhu nhược, lời răm rắp.
Trinh Long Đế nghĩ một cách hợp thời.
Vội vã bước xuống bậc ngọc, qua Vĩnh Ninh Hầu, phẫn hận đưa chân đá tới: “Thứ con hoang của ngươi tính là cái thá gì, xứng để Thanh Ngọc của Trẫm đền mạng!”
Kế hoạch của Trẫm, phá vỡ !
Vốn dĩ Thanh Ngọc hiếu thuận, ôn hòa nhất, coi phụ là trời, lời nào cũng theo, là quân cờ hảo nhất để Trẫm lôi kéo Bắc Hồ.
Mất Thanh Ngọc, Trẫm tìm một quân cờ khác trong chốc lát đây.
Cú đá của Trinh Long Đế, hề lưu tình.
Vĩnh Ninh Hầu rạp đất, thể co quắp, vẻ mặt đau đớn méo mó và dữ tợn, khuôn mặt còn chút máu, môi tím tái.
Tích Thượng Thư nhíu mày bước tới, đỡ Vĩnh Ninh Hầu dậy, trầm giọng : “Nếu ngày hôm nay, hà tất thế ngay từ đầu.”
Vĩnh Ninh Hầu dựa cột, trấn tĩnh lâu, môi run rẩy: “Nhạc phụ…”
“Ta hòa ly.”
“Tuyệt đối hòa ly.”
Tích Thượng Thư tức giận: “Đồ ngu.”
“Thanh Ngọc Công chúa vô sự, chuyện dễ .”
“Ngược , lão phu cũng đành chịu!”
Vĩnh Ninh Hầu ôm ngực, đáy mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn liều mạng: “Nếu Thanh Ngọc Công chúa qua đời, Hầu phủ sẽ rước bài vị của Thanh Ngọc Công chúa qua cửa.”
“Dù thế nào nữa, cũng khiến Bệ hạ nguôi giận.”
“Nhạc phụ, đây việc nhiều điều thỏa đáng, liên lụy Nhạc phụ và phu nhân bận tâm, nếu chuyện thể bình an vô sự, ngày nhất định đổi triệt để, chuyện lớn nhỏ trong phủ, trong ngoài, đều theo phu nhân.”
“Không đủ.” Sắc mặt Tích Thượng Thư hề mảy may xúc động.
Những lời vẻ êm tai , đủ để lay động lão hồ ly như ông.
Vĩnh Ninh Hầu cũng vòng vo: “Xin Nhạc phụ cứ rõ.”
“Lão phu ngươi nhân cơ hội , đích tấu lên Bệ hạ xin thoái ẩn hối , thỉnh Thánh chỉ để Dư Thời tập tước.” Tích Thượng Thư dứt khoát .