Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 295: Bùi Tự Khanh chết

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:59:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc dù giọng điệu Tạ Chước bình tĩnh, nhưng Thanh Ngọc Công chúa vẫn nhạy bén nhận sự hung hãn khó lòng xem nhẹ trong đó.

 

Tạ Tiểu Hầu gia bất mãn với cách chậm rãi của nàng, thậm chí còn đang nghi ngờ sự thành tâm trong việc nàng và Cố Vinh kết minh.

 

Thanh Ngọc Công chúa thầm nghĩ: Nàng nên thế nào đây, nàng thoái thác qua loa, mà là Bùi Tự Khanh c.h.ế.t một cách hợp tình hợp lý.

 

Dẫu , Vĩnh Ninh Hầu phủ, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nếu tiêu hao hết tấm lòng từ phụ của Vĩnh Ninh Hầu đối với Bùi Tự Khanh, khó tránh khỏi sẽ phát sinh những biến cố cần thiết.

 

Thế nhưng, Diêm Vương gia thu mạng Bùi Tự Khanh, tự tìm đến cái c.h.ế.t, sống chán tự đ.â.m đầu mặt Tạ Tiểu Hầu gia.

 

Sự việc đến nước , cho phép nàng chần chừ thêm nữa.

 

Thanh Ngọc Công chúa liếc Bùi Tự Khanh gân tay đứt lìa, khóe miệng rỉ máu, lập tức hạ quyết tâm, cúi đầu khẽ khàng thỉnh cầu: “Không thể mượn chủy thủ của Tiểu Hầu gia dùng một chút ?”

 

Ánh mắt Tạ Chước rơi xuống trâm cài tóc của Thanh Ngọc Công chúa, tâm tư biến hóa khôn lường.

 

So với Huệ Tần, co rúm trong vỏ rùa hèn yếu nhút nhát, ảo tưởng bắt cá hai tay, Thanh Ngọc Công chúa dũng khí và dã tâm hơn. Nếu thể lôi kéo , chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực tuyệt vời cho Cố Vinh.

 

Dù là Công chúa trầm lặng đến , cũng là Thiên gia quý nữ, cành vàng lá ngọc. Một sợi dây ràng buộc bằng mạng , còn vững chắc hơn bất cứ sự uy h.i.ế.p dụ dỗ nào.

 

Tạ Chước nhẹ một tiếng, đưa thanh chủy thủ sắc bén cho Thanh Ngọc Công chúa: “Điện hạ, tùy .”

 

Thanh Ngọc Công chúa đón lấy chủy thủ, tay thể kiểm soát mà run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Sự tính toán ẩn hậu trường khác với việc trực tiếp dùng đao trắng đ.â.m , rút đao đỏ để g.i.ế.c .

 

“Phiền Thừa thị vệ kéo tên đăng đồ t.ử x.úc p.hạ.m bổn cung, mưu đồ ô uế trong sạch của bổn cung , đến xe ngựa của bổn cung.” Thanh Ngọc Công chúa miễn cưỡng trấn tĩnh tinh thần, run rẩy .

 

Thừa Thăng tiên liếc Tạ Chước một cái, thấy Tạ Chước biểu hiện gì, bèn vươn dài cánh tay, dùng khăn bịt kín miệng Bùi Tự Khanh đang ngừng trào m.á.u tươi. Ngay đó, chút lưu tình kéo Bùi Tự Khanh xuống, như kéo một con ch.ó c.h.ế.t, đưa lên xe ngựa của Thanh Ngọc Công chúa.

 

Thanh Ngọc Công chúa hít sâu một , hai tay nắm chặt chủy thủ, đ.â.m thẳng tim Bùi Tự Khanh. Trong chớp mắt, m.á.u tươi nóng hổi phun tung tóe.

 

Trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của Thanh Ngọc Công chúa dính đầy những vệt m.á.u lấm tấm. Đôi mắt Bùi Tự Khanh lồi , đến lúc c.h.ế.t vẫn nhắm .

 

Hắn hiểu, lòng báo cho Tạ Chước bộ mặt thật của Cố Vinh, mất mạng. Rõ ràng, cuộc đời tươi của còn bắt đầu.

 

Thanh Ngọc Công chúa tê liệt đất, sự sợ hãi tột độ khiến nàng phát bất kỳ âm thanh nào. Nàng g.i.ế.c . Nàng tự tay g.i.ế.c .

 

Rèm xe ngựa khẽ vén lên, Thừa Thăng chút biểu cảm đưa tay dò xét mạch đập và thở của Bùi Tự Khanh, xác nhận Bùi Tự Khanh còn khả năng sống sót, liền chắp tay với Thanh Ngọc Công chúa, thản nhiên : “Tiểu Hầu gia cho rằng, đây mới là sự thành tâm.”

 

“Sắp tới, Tiểu Hầu gia sẽ lên đường Bắc cảnh, thật sự thời gian để xem xét Điện hạ, bất đắc dĩ mới dùng hạ sách , mong Điện hạ rộng lòng tha thứ.”

 

Cơ thể Thanh Ngọc Công chúa cứng đờ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp : “Nên...” “Nên .”

 

Nói là quá sợ hãi thì cũng hẳn. , cảnh tượng chủy thủ đ.â.m xuyên da thịt, m.á.u tươi phun quá mức chấn động thị giác.

 

“Dám hỏi Điện hạ, cần Tiểu Hầu gia lo liệu chuyện hậu sự ?” Thừa Thăng hỏi.

 

Thanh Ngọc Công chúa xua tay: “Những chuyện , bổn cung tự giải quyết.”

 

“Chỉ điều, chuyện gả cho Bùi Dư Thời, vẫn cần Tiểu Hầu gia và Hầu phu nhân giúp, sắp xếp.”

 

Thừa Thăng chắp tay, rời .

 

Hai chiếc xe ngựa lướt qua . Gió thổi tung rèm xe, Thanh Ngọc Công chúa chỉ dám liếc thoáng qua, nhanh chóng rũ mắt xuống.

 

Nào là tiên nhân đày xuống trần gian, vô d.ụ.c vô cầu, thanh lãnh xa cách. Nào là t.ử tục gia từ nhỏ thiền, kinh Phật.

 

Rõ ràng là Diêm Vương gia g.i.ế.c chớp mắt.

 

Thậm chí nàng còn rõ động tác của Tạ Chước, Bùi Tự Khanh trở thành kẻ tàn phế , .

 

Cũng rõ Bùi Tự Khanh những gì mà chọc giận Tạ Chước.

 

Ánh mắt Thanh Ngọc Công chúa nữa đặt lên Bùi Tự Khanh tắt thở, nàng lấy hết can đảm đá một cái.

 

Cái tên ngu xuẩn như thế , cũng xứng hợp mưu với Quang Lộc Tự Thiếu Khanh để tính toán hôn sự của nàng, thèm vị trí Phò mã của nàng ư.

 

C.h.ế.t thì c.h.ế.t . Mặc dù trong kế hoạch của nàng, nhưng cũng chẳng lợi ích.

 

“Về cung.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-295-bui-tu-khanh-chet.html.]

Cố Vinh cuối cùng vẫn thể an dùng xong bữa tối trong cung.

 

Trời sẩm tối, Thanh Ngọc Công chúa đầy m.á.u tươi phá vỡ sự hòa bình giả tạo, như trong đại điện.

 

, Thanh Ngọc Công chúa hề lau sạch vết m.á.u mặt và xiêm y, cứ thế mà trở về nguyên trạng.

 

“Phụ hoàng, Mẫu hậu, nhi thần g.i.ế.c .”

 

Không hề cố gắng che đậy, hề cố gắng biện minh, cứ thế thẳng thắn thú nhận.

 

Tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng quỷ dị.

 

Một tiếng “tách” vang lên. Cho đến khi chiếc thìa bạch ngọc trong tay Trinh Long Đế rơi chén canh, bầu khí ngưng trệ mới phá vỡ.

 

“Ngươi...”

 

“Thanh Ngọc...”

 

Trong phút chốc, Trinh Long Đế nên gì.

 

Miệng ngài há khép mấy , nhưng thốt một câu trọn vẹn.

 

Ngạc nhiên kinh hãi, Trinh Long Đế cũng phân biệt rõ ràng .

 

Cả tòa cung thành rộng lớn, từ Hoàng đế, Hoàng hậu, phi tần bên , cho đến cung nữ, thái giám bên , ai mà tính tình Thanh Ngọc Công chúa, nàng gần như đúc từ một khuôn với Huệ Tần, ôn nhu dịu dàng, an phận thủ thường nhất.

 

Chuyện ... quả thực là kêu thì thôi, kêu thì kinh động lòng .

 

Cuối cùng, vẫn là Chung Li Hoàng hậu giải vây: “Thanh Ngọc, ngươi chẳng khải bẩm bổn cung xin lệnh bài, cung Huệ Tần thăm hỏi Thành Lão phu nhân và Thành Thiếu Khanh ?”

 

Mấy hôm , Quang Lộc Tự Thiếu Khanh đường tan triều về nhà, hiểu ngã từ xe ngựa xuống, thương thế cực nặng. Thành Lão phu nhân vốn đang bệnh, tin càng thêm họa chồng họa.

 

“Mẫu hậu.” Thanh Ngọc Công chúa nước mắt lưng tròng, nước mắt ngừng tuôn rơi, biểu cảm lộ sự kinh hãi khó lòng bình phục: “Nhi thần quả thực là mặt mẫu phi cung thăm bệnh, thế nhưng, nhi thần còn đến Thành phủ, gặp sự vô lễ của tên khinh bạc.”

 

“Cung nữ cận của nhi thần vì bảo vệ an cho nhi thần, cũng thương.”

 

“Tên đăng đồ t.ử miệng ngừng la lối rằng sẽ 'gạo nấu thành cơm', thậm chí là...”

 

Nói đoạn, giọng Thanh Ngọc Công chúa nhỏ dần, ấp úng : “Thậm chí là Phụ hoàng, cũng thể bịt mũi mà nhận lấy con rể.”

 

“Nhi thần là con gái của Phụ hoàng, thể kẻ lòng khó lường cưỡng ép. Trong lúc phản kháng, nhi thần cẩn thận đ.â.m chủy thủ tim tên đăng đồ t.ử đó.”

 

“Phụ hoàng, Mẫu hậu, nhi thần g.i.ế.c .”

 

Nói xong những lời cần , Thanh Ngọc Công chúa che mặt, lóc t.h.ả.m thiết.

 

Cố Vinh hạ mày suy nghĩ. Không lẽ nào Bùi Tự Khanh c.h.ế.t ?

 

Nàng vẫn luôn nghĩ, Bùi Tự Khanh sẽ c.h.ế.t một cách thần quỷ sự tính toán của Thanh Ngọc Công chúa và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân.

 

Không ngờ, c.h.ế.t một cách... đơn giản thô bạo như .

 

Điều quả thật giống phong cách của Thanh Ngọc Công chúa.

 

Cố Vinh để lộ dấu vết gì, liếc Trinh Long Đế.

 

Chỉ thấy Trinh Long Đế sắc mặt tái xanh, trong đôi mắt chứa đựng cơn thịnh nộ ngút trời.

 

Trinh Long Đế chắc sủng ái Thanh Ngọc Công chúa đến mức nào, nhưng câu của Thanh Ngọc Công chúa: "Thậm chí là Thiên t.ử cũng thể bịt mũi mà nhận con rể", quả thực là đang chọc thẳng tim Trinh Long Đế, nhổ vảy ngược của ngài.

 

lúc , Thanh Ngọc Công chúa bổ sung một câu: “Là nhi thần khiến Phụ hoàng chịu nhục, nhi thần nên cung lúc hoàng hôn, càng nên vô tình hại tính mạng khác.”

 

“Nhi thần phạm pháp, tội cùng thứ dân như .”

 

“Xin Phụ hoàng Mẫu hậu trách phạt.”

 

Sắc mặt Trinh Long Đế càng tệ hơn: “Ngươi là con gái của Trẫm, gặp chuyện lóc t.h.ả.m thiết, thể thống gì.”

 

“Rốt cuộc là kẻ bất hiếu của nhà nào, dám chuyện đại nghịch bất đạo như thế.”

 

Thanh Ngọc Công chúa yếu ớt đáp: “Là của Vĩnh Ninh Hầu phủ.”

 

Loading...