Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 294: Bổn Hầu sớm đã muốn ngươi chết rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:59:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngón tay Tạ Chước chậm rãi xoa chuỗi hạt trầm hương khảm hạt vàng cổ tay, hàng mi dài rủ xuống, che giấu cảm xúc, khó phân biệt hỉ nộ.

 

Bùi Tự Khanh thấy Tạ Chước lên tiếng ngắt lời, dũng khí đột nhiên tăng lên, mạnh dạn một : “Ta lừa Tiểu Hầu gia.”

 

“Ta và nàng tâm đầu ý hợp, kết tóc phu thê.”

 

Bùi Tự Khanh rốt cuộc đủ can đảm để tuyên bố luận điệu hoang đường về kiếp kiếp , chỉ dám cắt gọt bớt , cân nhắc kỹ lưỡng những điều thể .

 

“Những bài thơ văn gửi gắm tình ý của , cũng là cho nàng .”

 

“Ta chỉ nốt ruồi ở eo nàng , mà còn các loại sở thích, kiêng kỵ của nàng , là nàng tự miệng cho .”

 

“Ta xuất thấp kém và gia cảnh nghèo khó, hôm đó nàng hẹn , gạo nấu thành cơm, ép Nhữ Dương Bá buộc gả nàng cho .”

 

“Ai ngờ, ngay lúc gần thành công, nàng đổi ý.”

 

“Giờ nghĩ , nàng bám lên cành cao là Tiểu Hầu gia đây, liền mảy may nhớ chút tình cũ nào, dứt khoát vứt bỏ .”

 

Chẳng hiểu vì , Bùi Tự Khanh đột nhiên nhớ những lời Cố Vinh khi hỏi nàng đời cam tâm gửi gắm cho ai để giải độc.

 

Cố Vinh , gặp vị Bồ Tát thuần lương. Bồ Tát thương xót, cứu nàng khỏi vết xe đổ, ban cho nàng ánh đèn sáng trong phòng tối.

 

Tạ Tiểu Hầu gia chính là vị Bồ Tát thuần lương trong lời của Cố Vinh đây chăng.

 

Bỗng dưng, trong lòng Bùi Tự Khanh lặng lẽ trỗi dậy một con quỷ dữ mang tên ghen tị.

 

Kiếp , hao tốn bao lời lẽ, vắt kiệt đầu óc, diễn một vở kịch lớn, mới dỗ Cố Vinh mềm lòng, miễn cưỡng đồng ý gả cho .

 

Những ngày đầu khi thành hôn, Cố Vinh vô cùng lạnh nhạt. Trên khuôn mặt kiều diễm rực rỡ như thần phi tiên t.ử , hầu như thấy nụ sự ấm áp nào.

 

Cho dù dần quen hơn, Cố Vinh vẫn giỏi giao tiếp, tiếp đón khách khứa, quản lý gia vụ, còn tiếc công sức giúp thăng tiến nhanh chóng. vẫn lờ mờ cảm thấy, Cố Vinh đang tròn nghĩa vụ của một vợ, đang cho Nhữ Dương Bá kính nể, duy chỉ là xuất phát từ sự ngưỡng mộ yêu mến thuần túy dành cho .

 

Trong lòng sự cam tâm cơ chứ! Dựa ! Dựa mà Tạ Chước thể dễ dàng nhận một câu "Bồ Tát thuần lương". "Ánh đèn sáng trong phòng tối", một sự hình dung đẽ đến nhường nào.

 

Càng nghĩ, Bùi Tự Khanh càng tức giận, càng ghen tị.

 

“Nếu đoán sai, đầu tiên Tiểu Hầu gia và Cố Vinh gặp là ở Phật Ninh Tự.”

 

“Không ngoài dự đoán, Cố Vinh còn vô lễ mạo phạm Tiểu Hầu gia.”

 

“Rồi nữa?” Tạ Chước hỏi một cách nhẹ bẫng.

 

Bùi Tự Khanh vội vàng : “Vậy nên, Cố Vinh chính là một kẻ an phận thủ thường, thích hùa theo quyền thế.”

 

“Nàng trinh khiết, đối với Tiểu Hầu gia càng chút chân tâm nào, tất cả đều là lợi dụng.”

 

“Lợi dụng quyền thế của , để trả thù phụ và kế mẫu của nàng.”

 

“Tiểu Hầu gia cao quý là Thiên Hoàng quý tộc, thể nhẫn nhịn cơn giận ư?”

 

“Người nổi giận, để tâm ?”

 

Tạ Chước ngước mắt, vẻ mặt đầy thú vị: “Bùi công t.ử quả thực là hết lòng suy nghĩ cho bổn Hầu.”

 

“Đừng nữa, những lời của ngươi, bổn Hầu tin.”

 

“Cho dù lùi một vạn bước mà , nàng thật sự đang lợi dụng bổn Hầu, bổn Hầu cũng cam tâm tình nguyện nàng lợi dụng.”

 

“Điều bổn Hầu mong cầu, chính là cùng nàng bạc đầu giai lão.”

 

“Nếu nàng thể lợi dụng bổn Hầu cả đời, thì điều đó coi là một loại toại nguyện, một sự song hướng lao tới chứ?”

 

“Nàng cần quyền thế, bổn Hầu quyền thế, đời còn chuyện gì hợp lẽ hơn thế chăng?”

 

Hắn rõ những mưu tính đầy bụng của Cố Vinh, càng rõ sự lợi dụng của Cố Vinh. , cả.

 

Hắn mừng, vì giá trị để nàng lợi dụng, để lọt tầm mắt Cố Vinh. Bằng , đời e rằng chẳng còn cơ hội ôm mỹ nhân về.

 

Cần gì đến lượt Bùi Tự Khanh ở đây lảm nhảm, sủa bậy như chó.

 

Bùi Tự Khanh trố mắt á khẩu. Tạ Tiểu Hầu gia lừng lẫy danh tiếng, rốt cuộc là loại ngu ngốc nào !

 

Song hướng lao tới? Hắn ngờ rằng còn thể lý giải 'song hướng lao tới' theo cách .

 

Thật sự là trong sạch thoát tục, khiến còn lời nào để đối đáp.

 

Môi Bùi Tự Khanh mấp máy, bất lực nhấn mạnh: “Tiểu Hầu gia, là thật.”

 

“Sao ư?” Tạ Chước nhướng mày: “Quan trọng ?”

 

“Nếu đổi là bổn Hầu , chuyện đó gọi là ' bỏ quên', mà gọi là ' tỉnh ngộ, dứt bỏ bóng tối theo ánh sáng', là một chuyện , đáng để chúc mừng đấy.”

 

“Nói một câu thật lòng, việc để tâm , bao giờ trong phạm vi suy nghĩ của bổn Hầu.”

 

Hắn sẽ đau lòng. Hắn sẽ ghen tị. , đều là để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-294-bon-hau-som-da-muon-nguoi-chet-roi.html.]

 

Yêu đến cùng là sự đồng cảm, hiểu và bao dung tất cả lựa chọn của Cố Vinh. Như là đủ .

 

Bùi Tự Khanh kẻ bằng cầm thú, sợ rằng cả đời cũng thể hiểu điểm .

 

Bùi Tự Khanh câm như hến. Không nhịn nghi ngờ, Tạ Chước tụng kinh mười năm, đến mức tụng cho đầu óc ngây ngô mất .

 

Hắn là đến để ly gián, chứ đến để lắng tình ý của Tạ Chước dành cho Cố Vinh.

 

Cố Vinh sống t.h.ả.m hại như mới đúng! Chứ rời bỏ , sống hơn.

 

Bùi Tự Khanh cảm thấy trái tim như đang rán, chiên, hấp, vô cùng khó chịu.

 

“Nàng từng theo !” Bùi Tự Khanh lẩm bẩm thất thanh, dường như vẫn cam lòng kích động Tạ Chước thêm chút nữa.

 

Tạ Chước khẩy: “Trong giấc mộng hão huyền mùa xuân mùa thu thì cái gì mà chẳng .”

 

“Ngươi xong ?”

 

“Bổn Hầu còn đến cổng cung đón nương t.ử về phủ đây.”

 

Bùi Tự Khanh , mắt sáng lên, vỗ mạnh đùi, : “Bệ hạ sủng ái nàng .”

 

“Tiểu Hầu gia ? Mới chỉ là ngày thứ hai đại hôn, nàng một cung, ắt là đang tư thông với Bệ hạ.”

 

“Tiểu Hầu gia đang che đậy chuyện hổ cho Bệ hạ, nên mới đành ...”

 

Sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Chước gần như hóa thành thực chất: “Bùi công t.ử lẽ , hôn sự là bổn Hầu quỳ bên ngoài Cam Lộ Điện, hứng trọn một đêm mưa, mà cầu xin về đấy.”

 

“Ngươi nghĩ xem, vì là Ý chỉ của Thái Hậu nương nương ban hôn, mà là Thánh chỉ của Bệ hạ.”

 

“Ngươi hèn nhát ti tiện, liền cho rằng đời ai cũng là kẻ hèn nhát ti tiện.”

 

“Con bọ thối trong cống rãnh, đáng lẽ trong cống rãnh cả đời, bò ngoài khác ghê tởm chính là của ngươi.”

 

Môi Bùi Tự Khanh há khép , nhưng cổ họng như nhét một thanh sắt nung, nóng đến mức khiến thở , nên lời.

 

Trong cơn tức giận tột độ, năng càn rỡ: “Nàng xem ngươi là Bồ Tát thuần lương.”

 

“Ngươi là thế ?”

 

“Ngươi !”

 

“Ngươi là Tư Đốc Hoàng Kính Tư, kẻ g.i.ế.c chớp mắt, thể khiến trẻ con nín .”

 

“Ngươi lừa nàng.”

 

“Con nàng , bề ngoài vẻ khéo léo thông suốt sự đời, nhưng thực trong mắt thể chứa đựng một hạt cát nhỏ nào.”

 

Nếu thể dung túng, hai bọn họ cũng chẳng đến nỗi đến bước đường đó.

 

“Ngươi , vẫn cứ tự mâu thuẫn, thật nực .” Tạ Chước rót một chén , đẩy qua cho Bùi Tự Khanh: “Uống ngụm ẩm họng , hãy tiếp tục bịa đặt.”

 

“Bổn Hầu thể dành thêm chút thời gian để ngươi .”

 

Bùi Tự Khanh vò đầu bứt tai vì lo lắng, một cảm giác bất lực sâu sắc trào dâng.

 

Cái gì gọi là "xuất sư thành, c.h.ế.t"! Chính là như !

 

Thời gian, từng chút một trôi . Tạ Chước chút hoang mang. Lời của Bùi Tự Khanh càng lúc càng lộn xộn.

 

Cho đến khi, bên ngoài xe ngựa vang lên một giọng ôn nhu nội liễm: “Tiểu Hầu gia.”

 

Bùi Tự Khanh nhíu mày, bỗng nhiên thò đầu : “Thanh Ngọc Công chúa!”

 

Sau đó, ánh mắt ngừng đảo qua giữa Thanh Ngọc Công chúa và Tạ Chước.

 

“Tiểu Hầu gia, tất cả những mà Bùi đại công t.ử tiếp xúc hôm nay theo dõi và kiểm soát , đây là sổ sách tra .”

 

Kẻ bên cạnh Thanh Ngọc Công chúa là Thừa Thăng. Yến Tầm thở dài: Thừa Thăng quả thực là ngày càng tài giỏi, khiến y trông càng lúc càng giống kẻ cửa .

 

Tạ Chước nhận lấy cuốn sổ, một thanh chủy thủ trượt xuống từ trong tay áo, xoay tay đ.â.m một nhát, cắt đứt lưỡi Bùi Tự Khanh, ngay đó chẻ đứt gân tay của .

 

Những động tác , nhanh. Nhanh đến mức khiến kịp phản ứng.

 

“Bùi công tử, kỳ thực, bổn Hầu ngươi c.h.ế.t từ lâu .”

 

Nói xong, thèm Bùi Tự Khanh thêm nào nữa, mà sang Thanh Ngọc Công chúa khuôn mặt tái nhợt: “Điện hạ, tay bắt sói trắng, hình như lắm nhỉ?”

 

“Phu nhân của bổn Hầu vốn lòng thương xót với nữ nhân, dễ mềm lòng.”

 

cũng thể chỉ dựa vài lời mà dỗ nàng chấp nhận .”

 

“Thời gian còn ít nữa, vẫn thực hiện lời hứa.”

 

 

Loading...