Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 292: Làm phiền Biểu tẩu ưu tiên cân nhắc ta
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:59:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Biểu tẩu, Tạ Ninh Hà còn tu hành Phật pháp nữa ?”
“Biểu tẩu, Đạo pháp tinh diệu vô song, thực sự cân nhắc nhập Đạo môn của , cùng tìm cầu Trường sinh đại đạo ?”
“Biểu tẩu…”
“Biểu tẩu…”
Người xa dần, nhưng giọng vẫn như tiếng ve sầu nhức óc, theo gió bay Cam Lộ Điện.
Trinh Long Đế cau mày thật chặt, ngầm rủa một tiếng.
Toàn lời thừa thãi!
Cho đến khi bốn bề yên tĩnh, Trinh Long Đế mới nghiêng tựa chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn khảm vàng, ngón tay khẽ cong, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mép bàn. Người hướng về phía đại điện vẻ trống trải, lãnh đạm lệnh: “Đi tra.”
“Tra rõ Tam Hoàng t.ử vì đột ngột cung.”
“Ngoài , rút hết nhân thủ bí mật bố trí về.”
Thừa Uân trông giống kẻ thâm trầm, cũng chẳng giống kẻ giỏi diễn trò.
, vẫn nên đề phòng vạn nhất.
Thận trọng mới thể chèo thuyền vạn năm.
Bên ngoài điện.
Lý Phúc Thịnh theo bóng lưng khuất xa của Cố Vinh, nhẹ nhõm thở phào.
Bất luận nội tình , Tạ Hầu phu nhân chung quy cũng coi như thoát một kiếp.
Năm xưa, Vinh nương t.ử đối đãi với ông bằng lễ nghĩa, ơn huệ thêm . Giờ đây, ông chỉ thể khắc ghi lòng , nhắc nhở Tạ Hầu phu nhân một chút.
Ngoài điều , ông thể gì khác .
“Biểu tẩu, trong cung một Hồ Tâm Đình, mái cong sà xuống, góc mái vút cao, đỉnh mái nhà cao vút lợp bằng ngói lưu ly, xuyên qua cửa sổ, phong cảnh tựa như tranh vẽ, gió trăng vô hạn, hơn nữa còn hội tụ tinh hoa nhật nguyệt của đất trời.”
“Lúc nhỏ thích lén nội thị, chống một chiếc thuyền nhỏ, một lên Hồ Tâm Đình, mưa ngắm tuyết thưởng sen câu cá.”
“Lò đan d.ư.ợ.c đầu tiên của cũng luyện thành tại Hồ Tâm Đình.”
“Biểu tẩu, tới xem ?”
Hàng mi dài tựa cánh quạ của Cố Vinh khẽ run rẩy, thật khó mà tưởng tượng , đôi mắt long lanh như mắt ch.ó con hề vương bụi trần , ẩn chứa một linh hồn thối rữa và bốc mùi tanh tưởi.
Ngay lúc , nàng thể phân biệt , liệu Tam Hoàng t.ử yêu thích nghề mộc và mê luyện đan là do thực lòng đam mê, chỉ là để che mắt thiên hạ.
, nàng nhớ rõ ràng, Tam Hoàng t.ử dùng trinh huyết của xử nữ để luyện đan.
Bản tâm rốt cuộc là gì, thật quan trọng.
Quan trọng là, Tam Hoàng t.ử chuyện mất hết lương tri, hành vi điên rồ như .
Những nữ t.ử Tam Hoàng t.ử hủy hoại, cuộc đời sớm trở nên u ám vô quang .
Trong cõi đời , trinh tiết thanh bạch của nữ tử, còn sánh ngang với tính mạng.
Vệt sáng chiếc khăn lụa trinh tiết đêm tân hôn, chính là chứng minh cho sự thanh bạch của con gái.
Thật nực .
Thật hoang đường.
Song, đó chính là sự thật.
Diễn kịch sai.
Rồng ẩn chớ dùng, giả ngu để đợi thời cơ, cũng sai.
Tiền đề là, hại đến khác.
Cố Vinh thu liễm những suy tư hỗn loạn, mặt chút biến sắc, khóe môi luôn giữ nụ thanh thoát, khẽ đáp: “Vinh hạnh cho .”
Tam Hoàng t.ử nhanh chóng sai cung nhân đẩy tới một chiếc thuyền nhỏ, tự chèo mái chèo, chở Cố Vinh, tiến thẳng về phía Hồ Tâm Đình.
Bốn bề Hồ Tâm Đình trống trải, nơi nào thể ẩn náu, là nơi đàm đạo nhất.
Xuống thuyền, bước lên bậc đá, Hồ Tâm Đình.
Tam Hoàng t.ử vội vàng kể chuyện chính, mà vẻ dẫn Cố Vinh tham quan ba tầng Hồ Tâm Đình.
Không hề bỏ sót bất kỳ góc nào.
Cuối cùng, tùy tiện khoanh chân bậc đá, ngẩng đầu Cố Vinh, ngây thơ phóng khoáng: “Biểu tẩu thông tuệ quả quyết, hiếm thấy đời.”
Cố Vinh khẽ lùi một bước, nghiêm mặt : “Tam Điện hạ mới là tài lộ mặt.”
So sánh một chút, Nhị Hoàng t.ử càng giống một kẻ ngu xuẩn hơn kém.
“Biểu tẩu cách nào mà nghĩ tới việc sai ngầm gửi thư cho ?”
“Nếu nhớ lầm, và từng gặp mặt, hề bất kỳ giao du nào.”
“Biểu tẩu sợ ?”
“Không sợ coi tin tức của Biểu tẩu là chuyện , chẳng thèm để tâm ?”
Cố Vinh khẽ : “Cứu , cũng chính là tự cứu Tam Điện hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-292-lam-phien-bieu-tau-uu-tien-can-nhac-ta.html.]
“Sợ ư?”
“Chỉ cần phần lượng của đủ nặng, cho dù lời chỉ là lời đùa bâng quơ, cũng sẽ giải mã vô hàm ý sâu xa.”
“Tam Điện hạ, đúng ?”
“Tam Điện hạ thể dứt khoát vứt bỏ Thừa Ân Công, nhưng chắc thể trơ mắt Hoàng hậu nương nương lâm vũng lầy, khó lòng tự chứng minh sự trong sạch.”
“Với sự thông minh của Tam Điện hạ, chắc hẳn mưu đồ của Bệ hạ.”
“Ta chính là con cá chờ đợi xẻ thịt.”
“Hoàng hậu nương nương chính là thanh đao sắp sửa vấy máu, buộc gánh vác tiếng .”
Tam Hoàng t.ử cúi , ngón tay khuấy động mặt hồ, như : “Quả nhiên, chuyện Thừa Ân Công tự sát để lộ sơ hở.”
“Biểu tẩu quả thật nhạy bén.”
“Biểu tẩu vì quả quyết rằng, Phụ hoàng nhất định sẽ chọn cách tự tay chặt đứt cánh tay của ?”
Cố Vinh nhíu mày: “Tam Điện hạ hà tất hỏi một vấn đề nông cạn và ngu xuẩn như .”
Tam Hoàng t.ử nghiêng đầu, nghiêm chỉnh : “Coi như là tìm lời để ?”
“Thật , đến, cũng lợi và hại.”
“Tạ Ninh Hà là một kẻ ngu xuẩn vô dụng, thể nhất thời che mắt, nhưng tuyệt đối thể lừa cả đời.”
“Hắn phẫn nộ xông lên, đối với mà , là chuyện .”
“Dù , Nhị Hoàng là một kẻ ngu ngốc.”
“Chỉ cần khẽ bày bố một chút, cơn giận của Tạ Ninh Hà sẽ nhằm thẳng Nhị Hoàng tiên.”
“, ai bảo thờ phụng tượng Tam Thanh Tổ sư, mang trong lòng chí khí cứu đời giúp khó khăn cơ chứ.”
Cố Vinh chút dấu vết bĩu môi, quả thật là tự dát vàng lên mặt !
“Thực tế là, Tam Điện hạ đến.”
“Đến kịp lúc và vặn.”
Tam Hoàng t.ử bật : “Phần lượng của Biểu tẩu quá nặng, nặng đến mức cán cân trong lòng nghiêng về một bên cách biệt.”
“Biểu tẩu còn sống, giành thiện ý của Biểu tẩu, còn hữu dụng hơn là Biểu tẩu giấu một cách thần quỷ .”
“Biểu tẩu, nhanh hơn Nhị Hoàng một bước .”
Lòng Cố Vinh chùng xuống.
Trông thì vẻ như tùy ý đùa giỡn, nhưng thực chất chẳng kẻ dễ đối phó.
Vì , nhanh chóng lột bỏ lớp ngụy trang của Tam Hoàng tử, buộc cứng rắn đối đầu với các thế lực khác.
“Tam Điện hạ sẽ cậy ơn để đề cao bản chứ?”
Tam Hoàng t.ử lắc đầu, nụ chạm tới đáy mắt: “Sao dám, dám.”
“Ta cũng là hậu chiêu duy nhất của Biểu tẩu.”
“Trên đường cung, thấy đường phố qua tấp nập, bá tánh xôn xao bàn tán, rằng để chúc mừng đại hôn, Biểu tẩu chuẩn vạn lạng bạc trắng, giờ Tuất sẽ bố thí ân đức ở phố dài phía Tây thành.”
“Tiền tài lay động lòng mà.”
“Bây giờ mới là cuối giờ Thân đầu giờ Dậu, phố dài phía Tây thành tụ tập vô bá tánh, cao giọng hô vang tên Tạ Hầu phu nhân.”
“Phụ hoàng giữ Biểu tẩu .”
“Ta cũng tham lam nghĩ rằng, chỉ dựa việc thể khiến Biểu tẩu chút do dự thiên vị , nhưng miễn cưỡng cũng coi như là hợp tác ăn ý .”
“Ít nhất cũng để Biểu tẩu , là kẻ đồng hành ngu xuẩn.”
“Sau , nếu cơ hội, phiền Biểu tẩu ưu tiên cân nhắc .”
Cố Vinh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đan d.ư.ợ.c của Tam Điện hạ ngon ?”
Tam Hoàng t.ử sửng sốt, chút kịp phản ứng: “Hơi nghẹn, còn thì .”
“Nếu Biểu tẩu thích, sẽ tự luyện một lò gửi tới cho Biểu tẩu.”
“Hiếm nào thể bình tĩnh thưởng thức đan d.ư.ợ.c do luyện chế.”
Nụ khóe môi Cố Vinh càng nhạt .
Với sự thông minh của Tam Hoàng tử, thể lời ẩn ý của nàng.
Thế nhưng, Tam Hoàng t.ử hề bận tâm.
Những nữ t.ử hủy hoại cả đời , trong mắt Tam Hoàng t.ử chỉ là cỏ rác, đáng nhắc tới.
“Không cần .”
“Phu quân tín Phật, gả vợ , phu xướng phụ tùy.”
Ngón tay ướt át của Tam Hoàng t.ử xoa nhẹ vạt áo, ánh mắt chập chờn sáng tối.
Mãi lâu mới : “Nghe Kiều Lão Thái sư phủ một Tàng Thư Lâu, chứa đựng cổ tịch khắp thiên hạ, chắc hẳn cũng thiếu đan phương. Không Biểu tẩu thể tiến cử cho một chút ?”