Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 29: Bế Môn Tự Kiểm Thảo Ba Tháng
Cập nhật lúc: 2025-12-11 15:38:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trinh Long Đế khẽ hạ tầm mắt, lướt qua bản tấu xin tội nhanh như chim hồng đạp tuyết.
Từng nét bút, phong thái mạnh mẽ.
Từng lời từng chữ, văn chương tuyệt vời.
Suýt nữa quên, Nhữ Dương Bá khi còn trẻ cũng từng là Ngọc Thụ Quỳnh Chi (cây ngọc cành vàng) nổi danh khắp Thượng Kinh.
Đích đến Giang Nam, cầu hôn con gái nhà họ Vinh.
Vàng bạc ngọc ngà lát đường, quan trường cũng chớm nở vẻ tài năng.
Sau ...
Thôi nhắc tới nữa.
“Tách” một tiếng giòn giã.
Trinh Long Đế khép tấu chương , sắc mặt khó đoán hỉ nộ, trầm giọng hỏi: “Ngươi, thật sự là gì ư?”
Giọng lạnh lẽo và uy nghiêm, tựa như bóng đêm sâu thẳm bao phủ lên ngói lưu ly, toát một luồng hàn khí thể diễn tả.
Thân hình Nhữ Dương Bá khẽ run lên, cố giữ trấn tĩnh: “Là thần mắt tròng, lơ là đại ý.”
“Có mắt tròng?”
“Lơ là đại ý?”
Trinh Long Đế nửa nửa , khẽ tự lẩm bẩm.
Tay Tạ Chước đang mài mực khẽ khựng .
Trinh Long Đế nổi giận.
Tâm tư nhỏ mọn mà Nhữ Dương Bá giở trò trong bản tấu xin tội quá thô thiển, quá rõ ràng.
Xin tội, xin tội.
Đổ , việc liên quan đến , thể gọi là xin tội thực sự ?
Lần , Nhữ Dương Bá tránh khỏi tai ương.
Chỉ thấy Trinh Long Đế tay nhấc lên hạ xuống, bản tấu xin tội lệch chút nào mà giáng xuống lưng Nhữ Dương Bá.
“Nhữ Dương Bá, ngươi còn nhớ, đêm trừ tịch mùa đông năm ngoái, Trẫm ban cho Bá phủ món ngự thái gì ?”
Nhữ Dương Bá trong lòng rùng , mồ hôi lạnh túa , lập tức thấm đẫm trán và lưng.
Sao dám quên, càng dám quên.
Nhữ Dương Bá phủ ngày càng suy yếu, vốn trong danh sách ban thưởng. lão một con đường khác, dùng bồn cảnh sen Phật bằng bích ngọc và quạt Minh Nguyệt Thu Thủy cực kỳ quý giá trong của hồi môn của Vinh thị để lấy lòng Sơ Tần, tân sủng đang Bệ hạ ưu ái.
Sơ Tần thích, một phen lời ngon tiếng chút dấu vết, Bệ hạ hồi tưởng công lao cũ của Nhữ Dương Bá phủ.
Đêm Giao thừa ban món, Cá Li Rừng.
Ngự thái chỉ là một món ăn, nó đại diện cho Thánh tâm, là niềm ganh tị của đồng liêu.
Có vinh dự , lão khó giấu nổi niềm vui sướng và thỏa mãn trong lòng, khen ngợi Cá Li Rừng ngớt.
Từ đó về , trong nhà bếp Bá phủ ngày ngày thể thiếu bóng dáng Cá Li Rừng.
Từng luồng mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng Nhữ Dương Bá như pho tượng đá, dám động đậy một chút nào.
“Khải bẩm Bệ hạ, là Cá Li Rừng.”
Trinh Long Đế ánh mắt u uất: “Phải ?”
“Trẫm nhớ rõ lắm.”
“Trẫm chỉ nhớ, Tết khai ấn, Nhữ Dương Bá dùng lời lẽ hùng hồn hoa mỹ mà tạ ơn, tiếc lời ca tụng.”
“Bệ hạ, thần tội.”
Sự tuyệt vọng như tai họa diệt vong bao trùm sâu sắc trong lòng Nhữ Dương Bá, lão dám ôm ấp bất kỳ một tia hy vọng hão huyền nào nữa.
Lão và Cá Li Rừng, thể nào mặt đối mặt mà nhận .
Trinh Long Đế ánh mắt thâm thúy, xuống Nhữ Dương Bá đang quỳ rạp run rẩy mặt đất, đáy mắt hiện lên sự chán ghét.
Những lão huân quý truyền thừa qua đời đến đời khác, đời bằng đời .
cố chấp, trong cốt cách mang theo sự kiêu ngạo và tự phụ bao giờ dứt.
“Ngươi tội.”
“Tội ở chỗ lừa dối Trẫm!”
“Ngay từ hôm nay, bãi miễn tất cả chức vụ, trách phạt ngươi bế môn tự kiểm thảo ba tháng, để xem hiệu quả .”
Nhữ Dương Bá khấu đầu: “Thần khấu tạ Bệ hạ ân điển.”
Trinh Long Đế dậy, từng bước xuống bậc thềm ngọc.
Tà áo màu vàng minh hoàng lướt qua tai Nhữ Dương Bá, lão dám thở mạnh.
“Trẫm và Hoàng hậu bác bỏ bản tấu xin phong vợ kế của ngươi, ngươi oán hận ?”
Nhữ Dương Bá vội vàng : “Thần dám.”
“Bệ hạ Thánh minh, là thần hồ đồ.”
Trinh Long Đế khẽ một tiếng vô bi vô hỉ, chuyển giọng: “Ninh Hà, đêm khuya , hãy về phủ sớm .”
“Nhữ Dương Bá, ngươi cũng .”
Sau khi rời Cam Lộ Điện, một cơn gió lạnh thổi đến, Nhữ Dương Bá mới kinh hãi nhận cẩm bào sớm mồ hôi thấm ướt.
Lão mơ màng, như chịu tang cha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-29-be-mon-tu-kiem-thao-ba-thang.html.]
Lảo đảo bước lên ghế thấp, miễn cưỡng leo lên xe ngựa.
Vừa bước khoang xe, hai chân lão tự chủ mà mềm nhũn, theo là một tiếng "bịch", lão ngã khuỵu xuống đất.
Khoảnh khắc Bệ hạ chất vấn, lão nghĩ sẽ bằng đầu, bằng chân.
Tội khi quân, đáng tru sát.
Cố Vinh!
Cố Vinh!
Nếu vì ý kiến tồi tệ của Cố Vinh, cớ lão nông nỗi !
“Về phủ.”
Giọng Nhữ Dương Bá khàn đục và run rẩy.
Nhìn chiếc xe ngựa của Nhữ Dương Bá phủ, Yến Tầm vẻ mặt tò mò.
“Tiểu Hầu gia, Nhữ Dương Bá trông như sống nổi qua ngày mai ?”
Xa hoa lãng phí, nghiêm trọng thì nghiêm trọng, nghiêm trọng cũng nghiêm trọng.
Là bỏ qua là lấy đó gương, tất cả đều trong ý niệm của Bệ hạ.
Theo lý mà , Nhữ Dương Bá đáng để Bệ hạ nổi giận.
Tạ Chước ngữ khí thanh đạm: “Lão khi quân.”
“Bệ hạ hạ lệnh bãi miễn tất cả chức vụ của lão , phạt bế môn tự kiểm thảo ba tháng.”
Yến Tầm ngẩn .
Một củ cải một cái hố, nguội, mấy năm trời công cốc.
Nhữ Dương Bá cũng coi là lão thần trong triều, cớ thể suy đoán nửa điểm tâm tư của Bệ hạ.
Chữ "ngu" hết!
“Yến Tầm, truyền thư cho Thừa Thăng, triệu hồi y về kinh.”
Tạ Chước nhớ việc Bệ hạ giao phó, mệt mỏi day day thái dương.
Yến Tầm chỉnh sắc mặt: “Vâng.”
……
Nhữ Dương Bá tay cầm roi ngựa, giận dữ xông thẳng Vọng Thư Viện.
“Cố Vinh!”
Một roi ngựa quất xuống, chiếc đèn lưu ly tinh xảo hành lang liền theo tiếng động mà rơi xuống, lăn lốc xuống bậc thang. Ngăn cách bởi một cánh cửa phòng.
Trong phòng, Cố Vinh thong thả khoác ngoại bào, quên trấn an Thanh Đường đang kinh hồn bạt vía.
Nhữ Dương Bá nổi giận là !
Ngoài cửa phòng, Nhữ Dương Bá mắt đỏ ngầu như máu, gân xanh nổi lên mu bàn tay đang nắm chặt roi ngựa, thần sắc vô cùng dữ tợn.
Cố Vinh chút hoảng hốt mở cửa phòng.
Khoảnh khắc tiếng gió rít lên, nàng lùi một bước, nghiêng sang bên.
Roi ngựa giáng xuống khung cửa, để một vết hằn sâu hoắm, đủ thấy Nhữ Dương Bá dùng hết sức lực cho cú quất .
Cố Vinh khẽ nhíu mày thanh tú, ngoài vẻ ngây thơ hoang mang còn xen lẫn phẫn nộ: “Phụ ý gì?”
“Thân thể tóc da là do cha ban cho, nếu roi rơi xuống mặt , chẳng hủy dung ?”
“Nếu phụ hận tận xương tủy, cứ việc thẳng.”
“Cùng lắm thì dẫm lên ghế, buộc một sợi dây treo cổ c.h.ế.t ngay ngoài cổng Bá phủ.”
“Làm như , cũng xem như thành tâm nguyện của phụ .”
Nhữ Dương Bá tức đến run rẩy cả , nghiến chặt răng : “Nghiệt chướng!”
“Sao đứa con gái như ngươi!”
“Con xin phụ rõ, con thể chịu tai họa vô cớ.” Cố Vinh mặt lạnh như sương, lạnh giọng .
Nhữ Dương Bá nghiến răng nghiến lợi kể những lời tra hỏi của Trinh Long Đế cho Cố Vinh, cuối cùng hỏi: “Ngươi dám tất cả chuyện do ngươi cố ý ?”
Cố Vinh gật đầu, thản nhiên đáp: “Vì dám?”
“Chẳng lẽ phụ quên, tối giao thừa năm ngoái, phạt quỳ ở từ đường, quỳ từ giờ Dậu đêm giao thừa đến giờ Mão mùng một, trọn sáu canh giờ.”
“Giờ Thìn mùng một, vì chịu quỳ lạy Đào di nương, phụ gia tăng hình phạt, cho đến tiết Thượng Nguyên, bước khỏi Vọng Thư Viện nửa bước.”
“Không chỉ năm ngoái.”
“Mỗi dịp lễ Tết kể từ khi mẫu bệnh mất, đều là như .”
Nói đến đây, Cố Vinh chợt nâng cao giọng, lời chắc nịch: “Dám hỏi phụ , lấy mà việc ban thức ăn đêm giao thừa?”
“Trong mắt phụ , còn xem là con gái ?”
Khí thế toát trong khoảnh khắc đó khiến Nhữ Dương Bá ngẩn ngơ.
Tay nắm roi ngựa kìm nới lỏng, chiếc roi rơi ‘bịch’ xuống đất.
Cố Vinh tiến lên một bước, lạnh lùng nghiêm nghị: “Ta tâm ý nghĩ cho phụ , còn phụ thì ?”
“Nghi ngờ lòng khó lường, nghi ngờ chẳng bằng cầm thú.”
“Đã như thế, phụ hãy đuổi khỏi Bá phủ .”