Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 286: Vinh Vinh, nàng vất vả rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:59:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm .

 

Trời hửng sáng.

 

Cây nến long phụng giá nến vẫn cháy rực mệt mỏi.

 

Cố Vinh cảm nhận sự ê ẩm từ eo truyền đến và cơn đau nhức khó thành lời, khỏi nhíu mày, hít một khí lạnh.

 

Nàng nghiêng mắt, bực bội lườm Tạ Chước một cái.

 

Thực tế chứng minh, Tạ Chước cũng lúc thất hứa.

 

Thật sự là khiến bực .

 

Tạ Chước trừ bồi tội, ý đặt lòng bàn tay lên eo Cố Vinh, chậm rãi xoa bóp, nịnh nọt : “Nương tử, là của vi phu.”

 

“Vi phu…”

 

Cố Vinh: Vi phu vi phu vi phu!

 

Chẳng lẽ còn cách xưng hô nào khác ?

 

Trong đêm, cứ quấn quýt lấy nàng, gọi nàng là phu quân hết đến khác.

 

Rồi tự xưng là vi phu, gọi nàng là nương tử.

 

Khiến giờ phút nàng vẫn còn cảm thấy kinh hãi.

 

Cố Vinh trợn mắt Tạ Chước một cái, vẫn hết giận, giơ tay véo mạnh eo thon chắc của Tạ Chước.

 

Tạ Chước hợp tác, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

 

Có vài phần vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

 

Cố Vinh phì , hết sức bất lực.

 

Nàng thực sự hiểu , mười năm thiền tu ở Phật tự, chẳng hề thanh lọc tâm trí giảm bớt d.ụ.c vọng của Tạ Chước.

 

Từ véo chuyển thành đẩy, nàng khẽ : “Có đến lúc nên khởi tẩm chăng?”

 

“Theo lễ, ngày thứ hai đại hôn, giờ Thìn, cần dâng thỉnh an trưởng bối.”

 

“Tắm rửa y phục trang điểm vấn tóc, đều cần thời gian.”

 

Tạ Chước mắt mày mang ý : “Lễ là lễ, nhưng đó là lễ của Trung Dũng Hầu phủ.”

 

“Tổ mẫu dặn dò từ , già thích ngủ nướng, hai chúng cần dậy sớm qua đó.”

 

“Trời còn sớm, xoa bóp cho nàng, nàng ngủ thêm một lát nữa .”

 

Khóe mắt Cố Vinh giật giật.

 

Lời chẳng chút thuyết phục nào.

 

Người càng lớn tuổi, càng ít ngủ.

 

“Thật giả đấy?”

 

Tạ Chước chút do dự gật đầu: “Thật!”

 

“Ngủ .”

 

“Tổ mẫu những sẽ trách tội, mà ngược còn vui mừng tạ ơn trời đất.”

 

Ở Trung Dũng Hầu phủ, Cố Vinh thể theo ý .

 

Cố Vinh suy nghĩ một lát, liền hiểu trong lòng, trêu ghẹo: “Ta còn trẻ, ngủ ít.”

 

“Khởi tẩm!”

 

Tạ Chước ôm Cố Vinh lòng, vuốt ve mái tóc đen mềm mượt của nàng, ôn nhu : “Nương tử, lời hứa năm xưa, từng câu từng chữ đều là thật.”

 

“Tổ mẫu Trưởng công chúa điện hạ, đều sẽ lập cái gọi là quy tắc, càng khó nàng để tỏ rõ uy nghiêm của trưởng bối.”

 

“Chỉ yêu thương và cưng chiều.”

 

“Thậm chí sẽ cảm thấy hổ thẹn vì đủ với nàng.”

 

“Cho nên, nương tử, nàng thể yên tâm coi Trung Dũng Hầu phủ là nhà. Nhà, nhiều quy tắc lạnh lẽo, thiếu tình biến thông đến .”

 

Nếu ngay cả vấn đề cơ bản trong cách đối xử còn thể xử lý thỏa đáng, thì căn bản còn mặt mũi nào cầu Cố Vinh.

 

Lùi một vạn bước mà , dù một ngày nào đó gặp chuyện bất trắc.

 

Thì Tổ mẫu Mẫu , cũng sẽ dùng tính mạng để bảo vệ Cố Vinh cho .

 

Cố Vinh ôm Tạ Chước, tiếng tim đập rõ ràng thể thấy.

 

“Tổ mẫu và Trưởng công chúa điện hạ yêu thương , tự nhiên cũng nên hiếu kính các vị .”

 

Tình nghĩa, luôn cần sự qua từ hai phía.

 

“Sau , còn nhiều thời gian để ngủ nướng.”

 

Tạ Chước : “Được, theo nương tử.”

 

“Ta hầu hạ nương t.ử y phục.”

 

“Không dám dùng!” Cố Vinh dứt khoát từ chối.

 

Nàng là đắn!

 

“Vậy lát nữa sẽ vì nương t.ử mà họa mi.” Thần sắc Tạ Chước tràn đầy vẻ háo hức thử.

 

Cố Vinh túm lấy trung y màu trắng của Tạ Chước, nghi ngờ hỏi: “Vô sư tự thông?”

 

“Hay là luyện tập mà thành?”

 

“Hoặc là Châu Vực Châu Thiếu Khanh dạy ?”

 

Hai kiếp , nàng thực sự từng đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của Tạ Chước.

 

Là nàng ít hiểu , Tạ Chước thâm tàng bất lộ?

 

Tạ Chước hiểu rõ Cố Vinh đến nhường nào, thấy ngữ khí nàng thiện ý, liền vội vàng giải thích: “Luyện tập mà thành.”

 

, học từ nữ nhân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-286-vinh-vinh-nang-vat-va-roi.html.]

“Là…”

 

Tạ Chước dậy rời khỏi giường, lấy một chồng tranh vẽ dày cộp từ tủ dài, tiếp tục : “Là luyện họa phẩm.”

 

“Kẻ lông mày, thoa son phấn, đều .”

 

Ánh mắt Cố Vinh lướt qua các bức tranh, lẩm bẩm: “Sao đột nhiên nhớ học nghệ thuật trang điểm của phụ nữ ?”

 

Tạ Chước mím môi, vẻ ngượng ngùng khó mở lời.

 

Sau một hồi do dự, mới : “Nàng từ vẫn thích các loại thoại bản đang thịnh hành ở Thượng Kinh, thoại bản rằng phu quân họa mi cho thê t.ử là đang họa tình.”

 

“Phượng búi kim nê đai, Long vân ngọc chưởng sơ. Cười đỡ tới cửa sổ. Cùng hỏi vẽ mày nông sâu, hợp thời chăng. Múa bút tựa lâu, thử tay vẽ hoa ban đầu.”

 

“Nếu nàng hướng về những điều trong thoại bản, mà vụng về ngượng nghịu, chẳng sẽ khiến nàng thất vọng .”

 

“Ngày qua tháng , năm qua năm khác.”

 

“Ta và nàng ở bên một ngày, sẽ vì nàng họa mi một ngày.”

 

“Được chứ?”

 

Lòng Cố Vinh mềm nhũn tan chảy.

 

Tình yêu mà Tạ Chước dành cho nàng, sự che chở bão táp lớn lao, chứa đựng sự dịu dàng quyến luyến trong từng chi tiết nhỏ.

 

Hắn chỉ cứu nàng khỏi vũng bùn, mà còn tỉ mỉ buộc thêm hoa lên sợi dây thừng.

 

“Được.”

 

Cố Vinh vẫy tay với Tạ Chước: “Tạ Như Hằng, đây một chút.”

 

Tạ Chước đặt tranh xuống, theo lời nàng.

 

Cố Vinh vòng tay ôm lấy cổ Tạ Chước, môi nhẹ chạm , nhẹ nhàng : “Gặp , là may mắn cả đời của .”

 

Câu , là sự tính toán.

 

Trong lúc Tạ Chước còn kịp phản ứng, Cố Vinh rụt tay , khoác áo ngoài lên.

 

“Đồ ngốc.”

 

“Đừng ngây đó nữa.”

 

Trong phút chốc, đôi mắt Tạ Chước sáng rỡ như hồ quang sơn sắc cơn mưa tạnh, nụ rạng rỡ như thể trút hết ánh dương rực rỡ khắp cả phòng.

 

Cứ thế Cố Vinh mà ngây ngô.

 

Kết hôn thật .

 

Không đúng, là kết hôn với Cố Vinh thật .

 

Sau khi chải rửa, trang điểm và ăn mặc chỉnh tề, Cố Vinh bàn trang điểm.

 

Bàn tay thon dài, gân guốc của Tạ Chước cầm bút vẽ lông mày, cúi , tỉ mỉ họa mi cho Cố Vinh.

 

Cố Vinh chỉ cảm thấy, tay Tạ Chước vững.

 

Chỉ lát , hai hàng lông mày hài hòa với lớp trang điểm hôm nay của nàng vẽ xong.

 

Rạng rỡ mà ôn nhu.

 

“Phu quân vô sở bất năng .” Cố Vinh ngọt ngào khen ngợi.

 

Tạ Chước kiêu ngạo nhếch cằm: “Vậy nên, hãy trân trọng .”

 

Cố Vinh: “Điều đó là đương nhiên.”

 

Ừm, kết hôn thật .

 

Kết hôn với Tạ Chước thật .

 

Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Cố Vinh.

 

“Chúng thỉnh an Tổ mẫu , đến phủ Trưởng công chúa?”

 

“Hay là?”

 

Tạ Chước : “Làm gì chuyện để tân nương t.ử tất tả ngược xuôi.”

 

“Mẫu và Tổ mẫu bàn bạc xong từ sớm, Mẫu sẽ về Hầu phủ ở vài ngày.”

 

“Chắc là đến .”

 

Cố Vinh: Cái cảm giác cung phụng ngày càng mạnh mẽ.

 

Cố Vinh và Tạ Chước cùng đến viện của Tạ Lão phu nhân, các ma ma quản sự lớn nhỏ và hầu, nha đều vui mừng, cung kính hành lễ với Cố Vinh.

 

Những kẻ cung kính như Tào ma ma, chẳng bán đến nơi nào chịu khổ .

 

Chính sảnh.

 

Tạ Lão phu nhân và Vĩnh Chiêu Trưởng công chúa ở vị trí chủ tọa, một bên trái, một bên .

 

Sự hài lòng và yêu mến đối với Cố Vinh gần như tràn ngoài.

 

Các vị đều , đêm qua phòng hỷ gọi nước hai .

 

Vĩnh Chiêu Trưởng công chúa: Cố Vinh quả thực bản lĩnh.

 

Tạ Lão phu nhân: Quẻ của cao tăng tính thật chuẩn xác.

 

Phải cung phụng.

 

Nhất định cung phụng.

 

“Vinh Vinh, nàng vất vả .”

 

Vĩnh Chiêu Trưởng công chúa và Tạ Lão phu nhân đồng thanh .

 

Cố Vinh: ???

 

Nàng vất vả ?

 

Lời từ .

 

Cố Vinh nghĩ đến điều gì, thần sắc nhất thời trở nên chút tự nhiên.

 

Loading...