Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 281: Vinh Vinh, ta đến cưới nàng rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:58:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt trời mọc lặn, hết một vòng bầu trời. Thoáng cái, hơn mười ngày trôi qua kẽ tay. Trong gió, sự oi bức của giữa hạ dần rút .
Tháng Sáu, ngày hai mươi ba. Ngày hôn lễ của Tạ Chước và Cố Vinh âm thầm đến.
Khi ánh trăng vẫn còn treo bầu trời, Cố Vinh kéo dậy, bắt đầu trang điểm và xiêm y. Phu nhân Minh Ngự sử, Tinh Nương, sớm tới phủ để giúp Tiểu Nguyễn thị xử lý những việc vặt vãnh. Trong ngoài phủ, lụa đỏ quấn quanh cột nhà, tiếng râm ran ngớt.
Cố Vinh gương đồng, chính đội phượng quan, khoác hà phê trong gương. Áo cưới đỏ rực, tựa như ráng mây đỏ rợp trời. Hoa văn thêu bằng chỉ vàng phức tạp mà tinh xảo, đá quý lưu quang rực rỡ lấp lánh ánh sáng chói lòa. Trông nàng đoan trang quý phái, lộng lẫy bắt mắt.
Nàng sắp xuất giá. Gả cho Tạ Như Hằng. Là chút chân tâm hiếm hoi còn sót của nàng, ngoài những tính toán trong kiếp .
Sau lưng, khóe mắt Cố Tri ửng đỏ, hốc mắt ẩm ướt, cố gắng kiềm chế nước mắt, giọng nghẹn gọi: “A tỷ.”
Tiểu Ninh đại phu bảo vệ A tỷ, nhưng Tạ Tiểu Hầu gia thể. Hơn nữa, Tiểu Ninh đại phu và Tạ Tiểu Hầu gia là cùng một .
Cố Vinh đầu , ánh mắt nhu hòa và trong suốt như một dòng nước suối. “Tiểu Tri.”
Giữa hạ qua, Tiểu Tri khoác áo choàng ngoài chiếc cẩm bào màu đỏ. Cố Vinh lộ vẻ thương xót, nắm chặt bàn tay gầy gò nhỏ bé của Tiểu Tri trong lòng bàn tay: “Tiểu Tri, dù gả cho khác, cũng tuyệt đối sẽ xa rời .”
Nàng ở , Tiểu Tri sẽ ở đó.
Sóng gió của Cố gia là điều ai cũng , còn Trung Dũng Hầu phủ hiếm . Có thể , hai phủ gom một cặp vợ chồng bình thường. Sau khi Thái hậu ban ý chỉ tứ hôn, nàng rõ suy nghĩ của với Tạ lão phu nhân và Tạ Chước. Nàng yên tâm để Tiểu Tri ở Cố phủ một . Cho dù hợp với lễ giáo, giữ thể thống, nàng cũng mang Tiểu Tri theo bên .
Vốn tưởng Tạ lão phu nhân sẽ phản đối, ngờ, Tạ lão phu nhân đồng ý chút do dự. Có một loại cảm giác... cảm giác rằng chỉ cần nàng bằng lòng gả, dù là trời, Tạ lão phu nhân cũng sẽ tìm cách hái xuống cho nàng.
Cố Tri dựa đầu gối Cố Vinh như thường lệ, nhưng sợ nhăn giá y của nàng: “A tỷ, vô dụng.”
“Đệ thể cõng A tỷ xuất giá.”
“Cũng thể chỗ dựa cho A tỷ.”
Hắn , nữ t.ử xuất giá đều tiễn đưa.
Cố Vinh , bóp nhẹ tay Cố Tri, giọng ôn nhu: “Tiểu Tri thể nắm tay , đưa lên kiệu hoa mà.”
“Còn về việc chỗ dựa…”
“Không tự ti. Đệ ở đây, liền yên lòng, ấm áp.”
“Yên lòng còn quan trọng hơn chỗ dựa.”
Hai kiếp , nàng từng khoảnh khắc nào cảm thấy Cố Tri là gánh nặng.
Nước mắt Cố Tri trào , lập tức vội vã mặt : “Đệ yêu A tỷ nhất.”
Cố Vinh dùng tay nhón khăn tay, lau khóe mắt cho Cố Tri.
“Ta cũng .”
Trong năm năm, nàng và Cố Tri là chỗ dựa và niềm hy vọng duy nhất của . Không ràng buộc, gánh nặng, mà là hy vọng để c.ắ.n răng kiên trì.
“A tỷ, ngoài nhạc hỷ vang lên .” Cố Tri nghẹn ngào .
lúc , Thanh Đường chậm rãi bước , khom ghé sát tai Cố Vinh khẽ : “Tiểu thư, Ngâm Châu công t.ử lấy phận nghĩa t.ử của phu nhân để tiễn xuất giá.”
Cố Vinh ngừng ánh mắt, nhíu mày suy tư.
Bệ hạ đối với nàng, đối với Tạ Chước càng ngày càng che giấu sự hài lòng. Người sáng suốt đều , hành động , hại cho tiền đồ của Kiều Ngâm Chu, càng khiến Bệ hạ giận lây.
"Thôi ."
Cố Vinh hé mở đôi môi son, dứt khoát từ chối.
"Vinh Vinh."
Thanh âm trong trẻo ôn hòa của Kiều Ngâm Chu truyền đến từ ngoài cửa: "Nếu gọi một tiếng trưởng, thì tiễn xuất giá là việc nên ."
Năm năm qua, thể che mưa chắn gió cho Vinh Vinh.
Giờ đây, để Vinh Vinh gả thật vẻ vang, thể để ngoài chê nàng.
Trước khi Nhữ Dương Bá đoạt tước vị, việc lớn nhỏ trong Bá phủ và các mối quan hệ xã giao đều do Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ xử lý.
Cố Vinh sống ẩn dật, bạn thiết.
Tiểu Nguyễn thị ẩn cư ở Thanh Vọng Quan, màng đến việc đời.
Cố nhị thúc là kẻ công t.ử bột vô dụng, những quen đều là đám tam giáo cửu lưu.
Hiện tại, Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ đều ngục, những giao tình xưa của Bá phủ gần như đứt đoạn .
Bữa tiệc mừng vẻ ồn ào , khách khứa ít ỏi đến đáng thương.
Chàng mặt.
Chàng phận đường đường chính chính để tiễn xuất giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-281-vinh-vinh-ta-den-cuoi-nang-roi.html.]
Dì Vinh tặng t.h.u.ố.c dẫn cứu mạng , thì sẽ trưởng của Vinh Vinh, để khác Vinh Vinh nhà đẻ chỗ dựa.
Cố Vinh mím môi, ngước bóng hình phản chiếu cánh cửa: "Huynh trưởng, hà tất tranh giành chút ý khí nhất thời, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu."
"Vinh Vinh, những ý khí nhất thời nhất định tranh." Kiều Ngâm Chu thốt lên: "Ngày đại hôn cực kỳ quan trọng."
"Hãy để tự ý chủ một ."
Cố Vinh nghẹn lời.
Mãi mới từ tốn : "Thái Sư Kiều lão dị nghị gì ?"
Kiều Ngâm Chu đáp: "Tổ phụ , vạn sự do tâm."
Cố Tri kéo tay Cố Vinh, nhỏ giọng cầu xin: "A tỷ, đồng ý ."
Cố Vinh khẽ thở dài: "Được."
"Làm phiền trưởng ."
Tiếng nhạc đón dâu ngày càng gần.
Khi tấm khăn trùm đầu màu đỏ từ từ hạ xuống, tầm của Cố Vinh chỉ còn một mảnh nhỏ hẹp khăn hỷ.
Đời , vận mệnh của nàng và Tạ Chước quấn chặt !
Kiều Ngâm Chu cõng Cố Vinh, Cố Tri nhẹ nhàng kéo tà áo của Cố Vinh.
Từng bước, từng bước, băng qua hết cánh cửa đến cánh cửa khác, giẫm lên từng phiến gạch xanh.
Đoạn đường , lúc còn trẻ Kiều Ngâm Chu cõng Cố Vinh vô .
Thế nhưng, bao giờ cảm thấy tâm trạng phức tạp như lúc .
Trong lòng chua xót đau thương, chân thành hy vọng những năm tháng sắp tới của Cố Vinh sẽ bình an vô sự, vợ chồng đồng lòng hiệp lực.
Ngoài cổng phủ, Tạ Chước khoác lên hỷ phục đỏ rực như lửa, trông thoát tục tuấn lãng.
Ánh dương rải hỷ bào, ánh vàng lấp lánh, sóng sánh.
Trên gương mặt vốn thanh lãnh xa cách thường ngày của y, nụ thể kìm nén.
Cứ như một vị tướng quân đại thắng trở về.
Không, tướng quân khải trở về cũng vui mừng mặt như Tạ Chước lúc .
Sau lưng Tạ Chước, là một chiếc kiệu hoa tinh xảo và hoa lệ, kiệu chạm khắc các hoa văn tinh xảo như Thiên Quan Tứ Phúc, Khuê Tinh Điểm Trạng, chim hoa côn trùng. Nền sơn đỏ son, các lá vàng dán lấp lánh, quả cầu và tua rua trang trí rủ dài đến tận đáy.
Nhìn từ xa, nó giống như một cung điện vàng son, tinh xảo nhỏ nhắn.
Đây là kiệu hoa chạm trổ gỗ vàng son.
Từ khi Tạ Chước xuống núi, Tạ lão phu nhân lặng lẽ tìm kiếm hàng chục thợ thủ công, mất ròng rã năm năm để thành.
Ngay khoảnh khắc thấy Kiều Ngâm Chu, đầu ngón tay Tạ Chước khẽ run lên, kinh ngạc trong chốc lát.
Sau đó, y khôi phục như thường.
Tuy nhiên, sự kinh ngạc và khó hiểu của đội rước dâu còn lớn hơn cả Tạ Chước.
Thiếu khanh Đại Lý tự Chu Vực, ăn mặc lộng lẫy khác thường, khẽ huých khuỷu tay Tạ Chước, hỏi nhỏ: "Chuyện là ?"
Sao là Kiều Ngâm Chu, công t.ử nổi danh thiên tài lạc, tiễn dâu.
"Kiều Ngâm Chu là trưởng của Vinh Vinh." Nụ khóe mắt mày Tạ Chước hề giảm bớt.
Chỉ cần giành giật Vinh Vinh với y, y vui lòng thêm một đối xử với Vinh Vinh.
Chu Vực thể tin trừng lớn mắt, thất thanh : "Thật giả?"
Tạ Chước dứt khoát đáp: "Thật."
Chu Vực: Không ngờ Cố đại cô nương mối quan hệ .
Lần , ai còn dám Cố đại cô nương trèo cao Tạ Chước nữa.
"Ánh mắt của vẫn sắc bén như khi." Chu Vực cảm khái chân thành.
Tạ Chước tiện giải thích, y từng ghen tuông với Kiều Ngâm Chu, suýt nữa tự dìm c.h.ế.t .
Thấy Kiều Ngâm Chu cõng Cố Vinh bước khỏi cổng phủ, xuống bậc thang, Tạ Chước vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Vinh Vinh, đến đón nàng ." Tạ Chước khẽ .