Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 274: Nàng muốn sở hữu đôi mắt và cánh tay của riêng nàng
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:57:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế là, bà bò xe ngựa của Kiều lão phu nhân đang về thăm quê.
Bà liều mạng, cúi lạy hết đến khác.
Dập đầu đến mức m.á.u thịt lẫn lộn.
Kiều lão phu nhân vốn sùng Phật mềm lòng, xong câu chuyện của bà, liền tay cứu bà, khi sự đồng ý của bà, sai gia bộc trói con trai bà vì tội bất hiếu nặng, đưa đến nha huyện, đưa bà về Thái Sư phủ.
Ngoài Lão phu nhân ơn cứu mạng, bà thích nhất là Vinh tỷ nhi.
Khi , mỗi Vinh tỷ nhi ghé phủ, đều mang theo chút quà mọn.
Đôi khi, là một đóa hoa nở rực rỡ.
Đôi khi, là một chiếc chuồn chuồn tre nhỏ bé.
Đôi khi, là một chuỗi kẹo hồ lô chua ngọt.
Đôi khi, là chiếc quạt tre do tiểu thương đan.
Đôi khi, là một chiếc gậy chống đơn sơ.
, so với những món quà , bà càng thích thấy nụ của Vinh tỷ nhi hơn.
Là thứ nụ rạng rỡ thuần khiết, thể xua tan nỗi buồn trong lòng khác.
Bà nghĩ, thật , Vinh tỷ nhi hôn ước với Văn Phú công tử.
Sau , bà thể ở bên canh giữ Lão phu nhân, cũng thể canh giữ Vinh tỷ nhi.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn là tạo hóa trêu ngươi.
Lô Ảo nhớ những lời hành lang Trường Hy Viện, hề do dự mà hạ quyết tâm, khập khiễng lê tấm chậm rãi tiến về hướng Tàng Thư Lâu phía .
Mấy ngày gần đây, cứ hễ thời gian rảnh, Lão thái gia đều ở trong Tàng Thư Lâu để biên soạn sách.
Máu mủ ruột thịt tương liên, Ngâm Chu công t.ử trong chuyện chắc thể xuống tay tàn nhẫn.
Văn Phú công t.ử đành lòng, thì bà sẽ , .
Nào ngờ, bên ngoài Tàng Thư Lâu, Lô Ảo và Kiều Ngâm Chu bất ngờ gặp .
“Lô Ảo.” Kiều Ngâm Chu nghiêm chỉnh chắp tay vái chào.
Trong lòng Lô Ảo dâng lên từng tia kinh ngạc.
Bà thực sự ngờ, Ngâm Chu công t.ử tỉnh táo và quyết đoán đến thế, lời của Kiều phu nhân mê lừa gạt.
Lô Ảo cụp mắt, cung kính : “Không , .”
“Lão nô dám nhận lễ của Đại công tử.”
Kiều Ngâm Chu bước tới, đỡ lấy Lô Ảo: “Lúc Tổ mẫu lâm chung, đặc biệt căn dặn coi Lô Ảo như dì cả mà hiếu kính, trái lời.”
Lô Ảo vỗ vỗ lên mu bàn tay Kiều Ngâm Chu: “Con trẻ nhà ngươi, thứ đều .”
“Chính trực lương thiện mềm lòng.”
“Chỉ là, mềm lòng lúc nào cũng là chuyện .”
“Cũng may, kịp thời tỉnh ngộ, tiếp tục hồ đồ nữa.”
“Nếu con tới Tàng Thư Các , sẽ cần đó thêm lời nào nữa.”
“Đáng tiếc...”
“Đáng tiếc .”
Lô Ảo than thở, nán Tàng Thư Lâu.
Hai chữ “đáng tiếc” tan trong gió.
Nếu sự can thiệp từ Kiều phu nhân, Ngâm Chu công t.ử và Vinh tỷ nhi vốn là một đôi trời đất tạo thành.
Bọn họ thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ hề chút nghi ngờ xa cách.
Ngâm Chu công t.ử chờ đợi Vinh tỷ nhi mười năm, nhưng cuối cùng vẫn đợi ngày mây tan trăng sáng.
, thật là đáng tiếc ?
Duyên phận là do trời định.
Có lẽ, nhân duyên trời định của Vinh tỷ nhi còn hơn Ngâm Chu công t.ử chăng.
Chỉ thể , một bước sai, vạn bước sai.
Lời cảm thán của Lô Ảo lọt tai Kiều Ngâm Chu.
Kiều Ngâm Chu kéo khóe miệng, nở một nụ còn khó coi hơn cả .
Đáng tiếc ư?
Vinh Vinh xứng đáng với hơn.
Không thể phu quân bầu bạn sống c.h.ế.t với Vinh Vinh, thì hãy trưởng nhà đẻ của Vinh Vinh, chỗ dựa và núi dựa cho nàng .
Vinh Vinh từng , nàng cần một chỗ dựa.
Kiều Ngâm Chu khẽ thở hắt , cố nén những giọt nước mắt chực trào, định thần , gõ cửa Tàng Thư Lâu.
“Tổ phụ, là con.”
Bước đây, sự ngăn cách giữa và mẫu , suốt đời khó mà xóa bỏ.
, chiếc cân trong lòng , trái đúng sai, sớm phân định rõ ràng.
“Vào .” Một giọng già nua và mệt mỏi truyền .
Kiều Ngâm Chu kiên quyết đẩy cửa bước .
Không chỉ vì Vinh Vinh, mà còn vì lẽ , vì sự hưng suy của Kiều thị.
Trên xe ngựa.
Cố Vinh mở nắp vò sành, nhón một quả mơ khô bỏ miệng, nhẹ nhàng nhai.
Vẫn là hương vị trong ký ức.
Mềm dẻo chua ngọt, săn chắc tươi ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-274-nang-muon-so-huu-doi-mat-va-canh-tay-cua-rieng-nang.html.]
Hơn tất thảy các loại mứt mà nàng từng ăn, khiến quyến luyến rời.
Mẫu nàng, cũng thích ăn mơ khô do Lô Ảo .
Mày mắt Cố Vinh ánh lên nụ , dường như chất lỏng mặn chát hòa lẫn vị mơ khô.
Từng quả từng quả mơ khô cứ thế miệng, cho đến khi răng nàng chua đến thể nhai bất cứ thứ gì.
Thanh Đường nhanh tay đưa một chén nước ấm mát lạnh.
“Tiểu thư, chúng về phủ ?”
Cố Vinh súc miệng, thu những suy nghĩ rối ren phức tạp, bình cảm xúc, chậm rãi : “Không, đến Phố Nhai Thủy.”
“Yến Tầm theo ?”
Thanh Đường đáp: “Yến Thống lĩnh tám chín phần mười về Trung Dũng Hầu phủ lĩnh phạt .”
“Tiểu thư, định dùng đám võ tỳ đó ?”
Cố Vinh gật đầu
“Không chỉ là võ tỳ ở Phố Nhai Thủy, mà cả những võ phu ở điền trang ngoại ô kinh thành cũng nhanh chóng sắp xếp các cửa hàng và phủ danh nghĩa Vinh thị.”
Nàng sở hữu đôi mắt của riêng nàng, cánh tay của riêng nàng.
Sau khi Tạ Chước Bắc Cương, nàng chỉ bảo vệ cơ nghiệp ở kinh thành, mà còn xuống Dương Châu một chuyến.
Cứ để Cố Bình Trưng đoạn t.ử tuyệt tôn .
Nàng và Tiểu Tri, đổi họ đổi cửa, kế thừa hương hỏa Vinh thị.
, khi đổi họ, gọi là Vinh Vinh lẽ còn thích hợp.
“Hơn nữa, Tạ Tiểu Hầu gia sẽ phạt Yến Tầm .”
“Yến Tầm là ngoài cuộc nên rõ, chỉ điểm cho , những , mà còn công.”
“Đáng thưởng.”
Trung Dũng Hầu phủ.
Yến Tầm bước Tĩnh Đàn Viện, lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Tiểu Hầu gia, thuộc hạ phạm sai lầm tày trời.”
Tạ Chước: Sao cứ cảm thấy cảnh quen thuộc thế nhỉ?
“Ngươi chọc giận nàng ?” Tạ Chước thăm dò hỏi.
Yến Tầm lắc đầu: “Không chỉ là chọc giận.”
Tim Tạ Chước thắt , vội vàng : “Ta khuyên ngươi đừng đ.á.n.h đố.”
“Có gì thẳng.”
Yến Tầm như đổ sạch đậu trong ống tre, thành thật rõ những cân nhắc và suy nghĩ của .
“Tiểu Hầu gia, thuộc hạ lỡ lời, chuyện ám sát cho Tài Thần nương nương .”
Tạ Chước: ???
Lỡ lời?
Hai chữ “lỡ lời” trong miệng Yến Tầm, thể tin .
“Ngươi thật !”
Yến Tầm xoắn xuýt thêm nữa, thổ lộ hết những lo lắng và tính toán của .
“Tiểu Hầu gia, mặc dù mối quan hệ mật nhất cũng cần chuyện gì cũng minh bạch, nhưng những sự kiện quan trọng như ám sát, nhất định thành thật rõ.”
“Điều chỉ liên quan đến tình cảm và lòng tin giữa và Tài Thần nương nương, mà còn liên quan đến cục diện bố cục của Tài Thần nương nương.”
“Chỉ khi Tài Thần nương nương nắm rõ thông tin chính xác và chi tiết nhất, mới thể đảm bảo nàng hạ cờ đúng chỗ trong ván cờ. Bằng , một khi sai một nước cờ, thể dẫn đến bộ ván cờ thất bại, nỗ lực đều bắt đầu .”
Tạ Chước nhíu mày, lộ vẻ suy tư.
“Ta...”
“Ta lo lắng cho thể nàng .”
Sức khỏe của Cố Vinh quả thực mấy khả quan.
Hắn luôn nghĩ, cố gắng hết sức để Cố Vinh ít lo lắng, ít bận tâm, thì bệnh trong lòng sẽ dần dần thuyên giảm.
Yến Tầm: “Thuộc hạ xin mạo một câu.”
“Tài Thần nương nương càng đặt thêm một quân cờ trong ván cờ, nàng mới càng thêm tự tin, nỗi lo lắng phía mới càng giảm bớt một phần.”
“Cái mà Tài Thần nương nương cần là toại nguyện.”
“Chỉ như thế, mới thể trị cả gốc lẫn ngọn.”
Tạ Chước xong, cảm thấy lời Yến Tầm lý.
Quả thực là “chẳng diện mạo Lư Sơn chân thật, chỉ vì đang ở trong núi.”
“Những gì ngươi nghĩ và , hề chỗ nào thỏa đáng.”
là giải thích rõ ràng một phen với Cố Vinh .
“Nàng lời gì nhắn cho ?”
Yến Tầm đáp: “Có tính là ‘ ’ ?”
Mắt Tạ Chước khẽ giật giật, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chắn câu ‘ ’ là với ư?”
Yến Tầm nhẹ nhõm : “Tiểu Hầu gia, đừng nghĩ đến chuyện gặp Tài Thần nương nương.”
“Không may mắn .”
“Ta .”
Tạ Chước tìm hiểu rõ ràng tất cả những kiêng kỵ trong đại hôn.
Hắn thực sự mong mỏi, và Vinh Vinh thể đầu bạc răng long, đồng tâm kết chặt.